AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 330

Bác sĩ khẽ nhún vai nói:

- Thưa bà, bà hỏi một câu rất khó trả lời. Tôi không biết gì cả. Anh ấy có

hạch không?

- Có ạ, từ đêm qua.

Cô mở chăn ra, cho ông nhìn thấy cái hạch ở bẹn Bruce đã to bằng quả

bóng quần vợt nổi lên một nửa, da đỏ và căng bóng.

- Bà có thấy ông đau đớn lắm không?

- Một lần tôi vô tình chạm phải, anh ấy thét lên kinh khủng.

- Hình thành cái hạch là giai đoạn đau đớn nhất của căn bệnh, ít người

tới được đó.

- Thưa bác sĩ, vậy là anh ấy sống chứ? Anh ấy sẽ khá lên chứ?

Mắt cô sáng lên.

- Thưa bà, tôi không dám hứa với bà gì cả. Tôi chẳng biết nữa. Không ai

biết được. Chúng ta chỉ có thể chấp nhận là không biết gì cả, chúng ta bất
lực. Nhiều khi người ta chết trong một giờ, có khi sau mấy ngày. Cái chết
nhiều khi rất nhẹ nhàng, không giãy giụa, tuy nhiên đó là cơn hấp hối hãi
hùng. Những người có sức và khỏe mạnh cũng có cái yếu như những người
yếu, ốm. Bà đã cho ông ăn gì chưa?

- Anh ấy không chịu ăn gì cả, luôn bị nôn nên có ăn vào cũng vô ích.

- Mặc dù thế nào cũng phải cho ăn. Bắt ông phải ăn thứ gì luôn, cứ ba

bốn giờ một lần, trứng, cháo, rượu nóng và giữ cho ông được luôn luôn ấm.
Đắp tất cả mọi thứ chăn mà bà có và không được để cho ông hất chăn ra.
Nung những hòn gạch nóng để xuống chăn, và nếu có những cái ấm nhỏ
bằng sứ nên sử dụng nó, đắp lên cái hạch những liều thuốc cao làm bằng
những quả sung, dấm, mật ong, nếu bà có, ruột bánh mì và nhiều mù tạt.
Nếu ông muốn hất ra thì phải băng nó lại. Chừng nào mà nó còn chưa
mưng mủ và vỡ ra, thì hi vọng khỏi ít lắm. Cho ông uống một liều thuốc
mửa mạnh ví dụ ăng ti moan bỏ trong rượu trắng và tẩy ruột. Đó là tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.