AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 531

sĩ Peter Lely vẽ đặc trưng hơn, cô nằm dài trên một đống gối đen, lộ liễu,
mỉm cười trong khóe mắt với tất cả mọi người.

Căn phòng đó biểu hiện cá tính của chủ nhân; mãnh liệt, điên cuồng gần

như man rợ. Không một ai lại có gan làm như cô. Tuy nhiên nó cũng được
những người trong triều thèm muốn, họ chưa từng thấy một điều kỳ cục
đến vô lý như vậy! Tuy căn phòng không gây cho Amber một cảm xúc nào
như cô thích vì tính ngạo mạn, sự khiêu khích ngoan cố, vẻ đẹp trơ trẽn và
mãnh liệt của nó. Nó tiêu biểu cho cái nhìn của cô, những cái mà cô tưởng
có thể đòi hỏi và đã đạt được trong cuộc sống. Nó tượng trưng cho sự thành
công của cô.

Nhưng điều đó không đủ làm cho cô sung sướng. Vì mặc dù suốt thời

gian dài liên tục bận rộn vào những câu chuyện không đâu, thử áo quần, bài
bạc, xem hát, dạ hội, tiệc tùng, không bao giờ cô có thể quên được Bruce
Carlton. Dù làm gì, kỷ niệm về chàng không rời bỏ cô.

Vào giữa tháng Ba, Almsbury đến Luân Đôn một mình để giải quyết vài

công việc và thăm viếng bạn bè. Suốt từ tháng mười Amber không gặp anh,
cô hỏi Almsbury có tin tức về Bruce Carlton không.

- Không, thế còn em?

- Em? Tất nhiên là không. Anh ấy không hề viết cho em một câu. Nhưng

ít ra anh ấy cũng có thể cho anh biết tin tức chứ?

Almsbury nhún vai nói:

- Chừng nào anh không biết tin tức gì về anh ấy là mọi việc đều ổn. Nếu

không, Bruce đã viết cho anh.

- Có chắc không?

Hai người đang ở trong phòng ngủ. Amber nằm dài trên ghế tràng kỷ,

mắt lấm lét nhìn Almsbury bắt chéo hai cẳng chân thon đẹp vào nhau,
Almsbury nhíu lông mày:

- Em nói thế là nghĩa thế nào? Nếu em hy vọng có vấn đề gì xảy ra cho

Corinna, thì phải từ bỏ đi. Cầu cái chết cho một người khác, không bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.