ÂN HỮU TRỌNG BÁO - Trang 36

không nghĩ ra được từ nào để hình dung, bèn bảo, “Ông đừng buồn, các em
gái thích ông còn nhiều hơn kìa.”

“Tôi đang vui.” Hàn Trọng Viễn sâu xa nhìn Thẩm Hoà Thái một cái,

cầm mấy trang nhật kí và tờ giấy kia, cẩn thận bỏ vào chiếc cặp chéo của
mình, sau đó xách cặp ra khỏi lớp học.

“Hàn Trọng Viễn, ông đi đâu? Cô giáo sắp đến rồi mà!” Thẩm Hoà

Thái kêu lên, Hàn Trọng Viễn lại chẳng thèm ngoảnh lại.

Trước khi chết, Hàn Trọng Viễn đã rất lâu rất lâu không ra ngoài. Sáng

tháng ba ánh Mặt Trời dù chẳng gay gắt, song vẫn khiến hắn có phần khó
chịu mà nheo mắt lại. Nhưng lúc này đây hắn vẫn bất chấp tất cả mà chạy
vụt ra ngoài. Bởi đã quá lâu không đi lại, hắn phải liên tục loạng choạng vài
bước mới khống chế được hai chân của bản thân, sau đó vừa chạy vừa hồi
ức những chuyện thời Trung học của mình.

Đáng tiếc hắn thật sự không nhớ được. Khi hắn còn trẻ lúc nào cũng

có người thích, đối với việc có con trai thích mình không vui vẻ nhưng
cũng chẳng chán ghét, cũng sẽ không mấy để bụng. Chỉ biết là về sau
người nọ đã nghỉ học…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.