ÂN HỮU TRỌNG BÁO - Trang 57

nước mắt tuôn rơi, lại càng mắt điếc tai ngơ với âm thanh ồn ã của những
người ngoài cửa: “Con thế này…”

“Bại liệt mười lăm năm, con không cách nào còn có thể bình thường

được nữa.” Hàn Trọng Viễn nhìn mẹ mình, nhếch cười nói.Hắn chẳng cười
còn được. Hắn cười, Tiền Mạt tức khắc cảm thấy bản thân tưởng bị một
thùng nước đá xối thẳng xuống người, lạnh buốt từ đầu đến chân, lại như bị
ai cầm dao găm sâu vào tim, lòng đau khôn xiết: “Tiểu Viễn…”

“Chúng còn định phóng hoả thiêu chết con, không ngờ Mạnh Ân…

chính là người đang ở trong phòng nghỉ kia, đã cứu con ra, mới khiến con
thoát chết. Đổi lại bản thân cậu ấy bị huỷ đi khuôn mặt. Sau đó cậu ấy đã
nuôi con mười lăm năm, mãi tới sau này, khi cậu ấy chết.” Hàn Trọng Viễn
lại nói.

Hàn Trọng Viễn không kể cặn kẽ chuyện xảy ra trong mười lăm năm

này, Tiền Mạt vẫn quan sát hắn, tới tận bấy giờ, mới phát hiện trong mắt
hắn xuất hiện một vệt dịu dàng.

Từ lúc đến đây đã đập vào mắt cảnh Mạnh Ân được con mình ôm,

Tiền Mạt bèn không thích cậu bé ấy. Nhưng bây giờ, bất giác lại nảy sinh
thiện cảm với cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.