“Chuyện ấy thì có gì to tát? Cùng lắm em làm thêm cho anh ít cơm
nắm là được.” Hàn Trọng Viễn đáp, để Mạnh Ân chuẩn bị sơn hào hải vị
cho hắn mang đi là bất khả thi, nhưng làm mấy nắm cơm thì vẫn được.
Thực tế, trước đấy không lâu Mạnh Ân từng làm cơm nắm cho hắn ăn sáng,
nghe nói là học theo một bà lão bán hàng ăn sáng tại nơi Mạnh Ân ở trước
đây.
Gạo dẻo nấu thành cơm, bánh quẩy cắt thành miếng nhỏ, rán giòn
trong chảo dầu. Muốn ăn ngọt thì có thể lấy một phần cơm cho thêm hai
thìa vừng, đường trắng và một miếng quẩy nhỏ, nắm thành cơm nắm. Nếu
muốn ăn mặn thì thêm hai thìa dưa muối băm, rồi thêm một miếng quẩy
nhỏ. Theo lời Mạnh Ân, nếu không mua loại cơm nắm một tệ rẻ nhất mà
mua loại đắt hơn thì bà lão kia còn cho thêm cả trứng tráng và lạc.
Tất nhiên Mạnh Ân làm cơm nắm cho hắn không giống như thế. Mấy
hôm trước lúc làm, Mạnh Ân cho thêm trứng rán và rau ngải cứu mà bữa
trước không ăn hết.
Trước kia thường thì Hàn Trọng Viễn không ăn đồ thừa, nhưng sau khi
sống chung với Mạnh Ân thì thỉnh thoảng lại phải ăn một lần, hắn đã vô
cùng quen với việc này rồi.
Lúc Mạnh Ân mới cõng hắn ra khỏi biển lửa, hắn từng chê đồ ăn
không đủ tốt. Kết quả là Mạnh Ân không thể không tìm việc làm ngay cả