ÂN HỮU TRỌNG BÁO - Trang 879

Nhưng mà, bây giờ cậu đã có được hạnh phúc rồi. Mặc dù không

muốn đi, nhưng rốt cuộc cũng có thương cảm với những đứa trẻ kia – cuối
cùng Mạnh Ân lấy một tờ tiền năm mươi tệ ra: “Xin lỗi, tớ có chuyện thật,
nhờ cậu mua giúp ít đồ cho họ.”

“Sao cậu bận rộn thế?” Lớp trưởng hơi ngạc nhiên, sau đó đưa tiền

cho cán bộ phụ trách đời sống. Lần này họ đi cô nhi viện đã trích mấy trăm
tệ từ quỹ lớp ra để mua bút sáp và giấy, tiền của Mạnh Ân cũng có thể để
trong đó.

Mạnh Ân không trả lời, nghe tiếng chuông tan học vang lên, trước hết

cậu rời khỏi trường, đồng thời lặng lẽ tính toán tiền sinh hoạt của tháng
này. Hàn Trọng Viễn cho cậu rất nhiều tiền, nhưng cậu luôn tiết kiệm, mà
tiền cậu tiết kiệm được thì Hàn Trọng Viễn cũng không muốn lấy lại, nên
cậu tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Cậu đâu thể vong ơn phụ nghĩa mà phung phí tiền của Hàn Trọng Viễn

cơ chứ.

Cơm tối là cá kho, cá mè cắt thành từng khúc từng khúc, láng dầu lên

chảo rán một lúc sau đó cho nước, rượu trắng, xì dầu, đường và giấm vào
đun, trong lúc đun thỉnh thoảng nếm thử nước dùng, cảm thấy hương vị ổn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.