trong những cái hột xoàn ra, rồi lấy một cái nhíp gắp
hột xoàn giơ lên ánh đèn.
Quay cái hột xoàn chầm chậm dưới ánh đèn, hắn
tính toán và gật đầu.
“Ở đâu cậu có chiếc nhẫn này vậy ?”
“Tớ, à, tớ thừa kế nó.”
Eddie rít một hơi thuốc và nhìn Lizze chằm chằm.
“Từ một ông cậu,’’ cô nói thêm “Nó thuộc về gia
đình bao nhiêu năm rồi.”
“Chắc vậy.” Eddie rít một hơi nữa rồi thở khói ra
lỗ mũi. Hắn lấy ra một cái kính lúp của những nhà
buôn kim hoàn và xem xét những hột xoàn còn lại
trong chiếc nhẫn. Hắn lăn chiếc nhẫn xuống dưới
kính bàn và mỉm cười, rồi cất chiếc kính lúp cùng với
những dụng cụ còn lại. Hắn nhét cái hột xoàn đã gỡ
ra trở lại chỗ của nó và đưa chiếc nhẫn cho Lizzie.
“Thế nó đáng giá bao nhiêu ?", Lizzie hỏi.
“Còn tùy.”
“Tùy vào cái gì ?”
“Nhiều thứ lắm.”
“Cậu muốn nói những thứ thuộc tình cảm ấy à ?
Đó là vật gia bảo.”
“Gia bảo hả, theo chữ khắc ở đây thì mới hai
năm.” Eddie nói.
“Chữ đã khắc à ?”
“Xem đi," Eddie nói và đưa kính lúp ra.
Lizzie lấy kính và nhìn bên trong chiếc nhẫn. Nó
ghi: “Tặng BW, 1997.”
“Cậu biết điều gì rồi,” Lizzie nói.
“Tớ sẽ đưa cho cậu 500 đô, như vậy số nợ của cậu
sẽ xuống còn 34.500 đô.” Eddie nói khi hắn quay lại
chỗ trứng và thịt muối để tiếp tục ăn.