“Năm trăm ! Nội mấy cái hột xoàn không cũng
đáng giá bốn ngàn.”
“Thế thì cậu mang nó ra mấy tay thợ bạc đi. Tớ
hình dung rằng cậu đến chỗ tôi vì bé này có thể hơi bị
nóng lên rồi đó.”
“Quên đi, Eddie. Tớ đã sai rồi. Cậu uống cà phê
nữa không ?”
"Được đấy, búp bê ạ!”
"Một ngàn được không ?”
“Bảy trăm.”
“Cậu thật là đáng sợ, đúng không, Eddie ?
Lizzie đứng lên bước khỏi gian hàng thì Eddie
chụp cổ tay cô và siết chặt.
“Để tớ nói cho cậu nghe một chuyện, quý cô ạ.
Những người tớ giao thiệp đều ăn Shitheads ở buổi
điểm tâm, thế nên chúng ta hãy ăn ngay một cái. Cậu
lại chỗ tớ đi. Lý do duy nhất để tớ phí thì giờ nói
chuyện với cậu vì chúng ta có một công việc. Bởi vậy
cậu hãy suy nghĩ về việc đó. Cậu muốn tớ lấy miếng
khoai tây nóng này ra khỏi tay cậu và giải quyết
nhanh chóng giấy nợ của cậu, tớ sẽ có mặt ở văn
phòng tớ đến sáu giờ. Trong khi đó, để tớ khuyên cậu
một lời khuyên nhỏ, Lizzie cưng ơi. Bọn tớ có một số
dân chơi dưới phố. Những gã từ Bridgeport đến. Họ
mua nợ của cậu mặc dù tớ vẫn còn trả lãi cho nó.”
“Cậu nói ‘Họ mua nợ của tớ’ là gì thế ? Ai mua
nợ ?”
“Ở Wall Street người ta luôn làm như vậy đó thôi.
Các ngân hàng bán những văn tự thế chấp. Cũng
tương tự như đối với bọn này vậy. Nếu gần đây cậu
không đọc báo, đã có một sự thống nhất giữa những
thành viên trong gia đình East Coast nào đó. Dù sao