ÁN MẠNG DƯỚI ĐÁY HỒ - Trang 67

ngón tay của anh tìm thấy vật kia và cầm nó lên trước
mặt. Đó là một chiếc đồng hồ nữ bằng vàng.

Khi anh chăm chăm nhìn chiếc đồng hồ, một hình

ảnh khác lại lóe lên. Một bàn tay mềm mại cầm tay
anh, rồi sờ vào cổ anh. Tất cả những điều anh thấy
chỉ là cái bóng của cô ấy. Cô ấy như một thiên thần từ
một thế giới khác tựa vào anh.

Anh nhắm mắt lại và nắm chặt chiếc đồng hồ.

Hãy nói cho tao biết đi. Tao là ai ? Mày có thể nói
cho tao biết. Chuyện gì đã xảy ra ? Làm sao mà tao
đến được đây ? Tao đã làm gì ? Xa lắm. Lòng anh
tràn ngập một cảm giác tội lỗi. Nhưng anh phạm tội
gì ? Ngay khi anh tự hỏi mình câu hỏi đó thì một tia
sáng lại loé lên. Người phụ nữ mặc váy màu hồng.
Cô ta nằm trên sàn nhà. Cô ta không nhúc nhích. Đầu
cô ta xoay thành một góc không tự nhiên. Có máu từ
đầu cô ta chảy ra trên sàn nhà. Ồ Chúa ơi ! Anh nghĩ
mình đã giết một ai đó.

Rồi anh cảm thấy mặt đường rung lên. Anh để tai

về hướng con đường và nghe một tiếng ầm. Cái gì đó
đang tới. Cái gì đó rất lớn. Anh lăn úp lại và bắt đầu
bò. Anh nhìn lại phía sau mình và thấy ánh đèn lập
lòe qua cây cối, vòng qua chỗ quẹo. Anh bò khỏi
lòng đường vào một con đường bẩn thỉu trải sỏi đúng
lúc chiếc xe tải đánh vòng góc đường. Đó là một
chiếc xe bồn cao lớn đang chạy chầm chậm. Người
tài xế hẳn là đã thấy anh. Chiếc bồn sáng như bạc lấp
loáng dưới ánh trăng chỉ đủ sáng cho anh đọc được
dòng chữ viết một bên bồn. Đó là “Nước bồn New
England”. Thắng gió rít lên khi những chiếc bánh quá
khổ dừng lại. Cánh cửa mở ra và rồi một chiếc xe chở
nước khác cũng trờ tới. Người tài xế mang cái gì đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.