ÁN MẠNG THÔN TRINH PHỤ - Trang 122

tròng trắng lồi ra như thể muốn rớt xuống đất, cái áo bà ba rách rưới, để lộ
phần da thịt đang bị dòi bọ gặm nhấm.

"Sao mày có thể phá bỏ kết giới được?".
Lâm bà bà ngạc nhiên hỏi, tên kia cười khinh bỉ, đáp "Mấy cái trò con nít

chỉ có thể đối phó với quỷ sông, làm sao đối phó với ta được đa".

"Mày rốt cuộc là gì? Không phải quỷ cũng không phải vong linh".
Lão Phan ra vẻ tức giận hỏi, tên kia nhìn về phía ổng, trả lời "Ông muốn

biết ta là ai, thì hãy hỏi cái tên hèn nhát trú ẩn bên trong tượng thần Huyền
Võ kia".

Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía tượng thần, tụi tôi đều hết sức hoang

mang trước câu nói đó.

"Chỗ này là nơi linh thiêng, làm gì có thứ dơ bẩn dám bự gan lớn mật trú

ẩn được".

Nguyễn Thành Hiên tức giận quát, tên kia không thèm để ý tới anh ta,

hắn một đường chỉ vào tượng thần, quát lớn "Đồ chết nhát, tới giờ vẫn còn
muốn trốn sao?".

Bức tượng vô thức chấn động, khiến cho tụi tôi giựt mình. Nhưng mà

sau đó lại im bặt, như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.

"Gừ".
Tên kia thấy vậy, liền tức giận gầm lên một tiếng rất lớn. Hắn nhổ một

bên cửa lên, rồi ngay lập tức ném nó về phía tôi.

Trong khoảnh khắc, Trần Tiến Khoa nhào tới ôm lấy tôi, rồi lăn trên mặt

đất để tránh cánh cửa. Không ngờ cánh cửa lại ném trúng bức tượng thần
Huyền Võ, khiến cho nó bể nát.

Còn chưa hiểu hết mọi chuyện, thì bên trong tượng thần bốc lên một làn

khói trắng. Tên kia nhìn thấy liền cười nói "Cuối cùng mày cũng chịu xuất
hiện".

Lời vừa dứt, lớp khói kia tụ lại ở trước bàn thờ, rồi chậm rãi tạo thành

hình dạng của một chàng trai trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.