ÁN MẠNG THÔN TRINH PHỤ - Trang 7

Cái hàng rào bằng tre gai khô, được sắp xếp khá chặt chẽ, ngăn mọi thứ

vào bên trong, nếu muốn vào trong, nhất định phải đi qua cổng chính.

Nhưng để qua đó, phải có sự cho phép của lão Phan, bởi vì cánh cổng

luôn được khóa kín. Tôi hớp một hơi sâu, kêu lớn "Lão Phan ơi, con là Võ
Phúc đây, con có chuyện muốn nói với ông đó đa".

Bên trong im ắng một chút, rồi giọng nói già nua nhưng đầy khí lực của

lão Phan vang lên "Phúc Phúc à, cửa không khóa, cứ mở vô đi con".

Tôi chạm nhẹ vào cánh cửa, hơi ẩm của gỗ lan tỏa khắp da bàn tay của

tôi. Coi bộ cánh cửa này vừa bị ướt, nhưng mà tôi nhớ, mấy ngày gần đây
không có mưa mà?.

Cánh cửa ken két mở ra, không gian bên trong vẫn phủ lên mình sự giản

dị kỳ bí.

Nếu nói có cái gì khác thường ngày, chắc chắn là một cái bồn tắm bằng

gỗ rất lớn, đặt ở giữa sân.

Khi tôi định lướt qua, thì bất ngờ nghe thấy âm thanh khá lạ vang lên bên

trong cái bồn. Có chút tò mò, tôi bước tới gần, ngó vào trong coi thử là gì.

Một mớ tóc đen nổi lềnh bềnh trong nước, tôi nuốt nước miếng, định đưa

tay chạm thử thì một cánh tay lạnh lẽo và ướt sũng, nhanh như chớp cầm
lấy tay tôi.

Giựt giựt vài cái, tôi nghĩ ngay tới tình huống tệ nhất, không lẽ mình gặp

phải quỷ nước sao?.

Còn đang hoang mang, thì thứ kia hất tung té nước khắp mọi nơi, nước

bị hất ướt đẫm người tôi. Nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng
chính là, thứ kia căn bản chính là một người, hơn nữa còn trần truồng như
nhộng.

"Võ Phúc".
Một giọng tức giận vang lên, lúc này tôi cơ hồ biết được người kia là ai,

Nguyễn Thành Hiên, chính là anh ta.

"Cậu có biết tôi đang tập nín thở hay không? Sao lại làm phiền tôi vậy

đa?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.