ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 70

“Lạnh quá,” Poirot nhận xét.

Ông bác sĩ cười tán thành.

“Tôi không muốn đóng cửa sổ,” ông nói.

Poirot quan sát cửa sổ một cách kỹ càng.

“Ông có lý đấy,” ông kết luận. “Không có ai rời toa theo đường này. Có thể
cửa sổ mở là do cố tình gợi ý điều đó, nhưng nếu là

vậy thì tuyết đã làm hỏng mục đích của hung thủ.”

Ông quan sát khung cửa sổ thật kỹ lưỡng. Lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ,
ông thổi một ít bột lên khung cửa.

“Hoàn toàn không có dấu tay,” ông nói. “Có nghĩa là nó đã được lau sạch.
Tốt thôi, nếu như có dấu tay thì chúng cũng chẳng nói lên được điều gì
đáng kể. Ông Ratchett, người hầu của ông ta hay ông phụ trách toa đều có
thể để lại dấu tay. Ngày nay, bọn tội phạm thường không mắc những sơ
suất kiểu này.”

“Và nếu vậy thì,” ông phấn khởi bổ sung, “chúng ta hoàn toàn có thể đóng
cửa sổ. Trong này đúng là một cái kho ướp lạnh!”

Nói là làm ngay. Đóng xong cửa sổ, lần đầu tiên ông hướng sự

chú ý sang cơ thể bất động sõng soài trên giường ngủ.

Ratchett nằm ngửa. Chiếc áo pyjama lốm đốm những vết ố

của ông ta đã được cởi hết cúc và lộn ngược ra sau.

“Ông thấy đó, tôi cần phải xem nguyên nhân các vết thương,”

ông bác sĩ giải thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.