ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 104

10

VÀO SÁNG THỨ HAI, nhiều cảm xúc vui tươi và biết ơn được nghe khắp
con tàu Karnak. Con tàu hơi nước được neo đậu bên bờ sông và ở đằng xa
kia, mặt trời đang soi tỏa ánh sáng khắp con tàu, hình bóng của nó không
khác nào một ngôi đền thờ vĩ đại in trên mặt đá. Bốn pho tượng khổng lồ
được tạc nổi trên vách đá hướng nhìn ra sông Nile và hứng trọn ánh mặt
trời đang lên.

Cornelia Robson nói một cách nhát gừng: “Ồ, ông Poirot, chẳng phải là

đẹp hay sao? Trông chúng lớn và yên bình biết mấy – nhìn thấy chúng
khiến người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé – giống như một con côn trùng
vậy – và không có thứ gì đáng phải vấn vương, phải không?”

Fanthorp đang đứng cạnh bên ấp úng: “Rất… ơ… ấn tượng.”
Lúc ấy Simon Doyle đang bước về phía trước liền cất tiếng: “Vĩ đại quá

nhỉ?” Rồi anh tiếp tục nói nhỏ với Poirot: “Ông biết không, tôi không phải
dạng thích đền thờ hay đi ngắm cảnh gì cả, nhưng đây là nơi có thể hút hồn
mình, hi vọng ông hiểu ý tôi. Hẳn những vị Pharaoh phải là những người
rất tuyệt.”

Fanthorp lập tức đi khỏi. Và Simon liền hạ giọng.
“Thật là vui không thể tả khi chúng ta đi chuyến này. Mọi thứ… vâng,

mọi thứ đã rõ ràng. Thật ngạc nhiên tại sao nó lại như thế… nhưng nó là
vậy mà. Linnet đã bình tĩnh trở lại. Cô ấy nói cuối cùng mình phải đối diện
thẳng thắn với chuyện đó.”

Poirot trả lời: “Tôi nghĩ nó phải thế thôi.”
“Vợ tôi kể rằng khi cô ấy nhìn thấy Jackie trên con tàu, cô ấy cảm thấy

rất tệ – và rồi sau đó bỗng nhiên cảm giác phiền phức không còn nữa. Cá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.