ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 105

hai chúng tôi đều quyết định sẽ không tránh né cô ta nữa. Chúng tôi sẽ đến
gập trực tiếp Jackie để nói rõ rằng hành động lố bịch của cô ta không làm
chúng tôi lo lắng tẹo nào. Đó chỉ là một cách thức rất tồi tệ – chỉ vậy thôi.
Cô ta nghĩ đã làm chúng tôi sợ hãi, nhưng bây giờ thì chúng tôi hết sợ rồi.
Phải cho cô ta biết mới được.”

“Đúng thế,” Poirot trả lời chắc chắn.
“Điều đó thật là hay, phải không?”
“Ồ, đúng thế, đúng thế.”
Linnet, trong bộ đầm lanh rũ màu mơ, bước tới. Cô mỉm cười và lơ đãng

chào Poirot, chỉ gật đầu một cái lấy lệ và rồi kéo chồng mình đi ngay.

Trong chớp mắt của sự hứng khởi, Poirot nhận ra rằng chính thái độ

nghiêm nghị của ông đã khiến ông không giành được mấy thiện cảm từ mọi
người. Linnet thường không được thán phục cho tất cả những gì cô ấy có
và những việc cô ấy đã làm. Hercule Poirot rõ ràng đã phạm phải điều này.

Bà Allerton lầm bầm bước theo ông: “Cô gái đó giờ thật khác! Lúc ở

Assuan trông cô ấy lo lắng và không vui vẻ chút nào. Còn hôm nay trông
cô ấy thật tươi tỉnh làm người ta sợ cô ấy gần chết.”

Trước khi Poirot kịp trả lời, cả đoàn khách đã được tập hợp lại. Người

thông ngôn chính thức bắt đầu công việc và cả đoàn khách được hướng dẫn
lên bờ để tham quan Abu Simbel. Poirot bước cùng với Andrew
Pennington và hỏi: “Đây là chuyến đầu tiên của ông đến Ai Cập phải
không?”

“Sao, không, tôi đã ở đây vào năm 1923. Tức là tôi đã từng ở Ai Cập rồi.

Trước đây thì tôi chưa bao giờ đi chuyến lên sông Nile như thế này.”

“Ông đến bằng chuyến tàu Carmanic phải không – ít nhất cô Doyle đã

cho tôi biết điều ấy.”

Pennington phát ra một tia nhìn lạnh lẽo hướng về Poirot.
“Sao, vâng, như thế đấy.” Ông thú nhận.
“Tôi không biết là ông có tình cờ gặp một số người bạn của tôi cũng ở

trên tàu đó không – nhà Rushington Smith ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.