Huyên nhìn vào gương rồi mỉm cười, ngay cả trong lúc cười, cả người vẫn
không mất vẻ cao quý, nghiêm cẩn, lộ ra vài phần thanh tao của một người
đã nhiều năm đứng ở địa vị cao.
Không ngoài dự đoán của Diệp Huyên, nữ tử này cũng có tên là Diệp
Huyên, tháng ba vừa rồi đã tròn hai mươi lăm tuổi. Đối với một nữ nhân
mà nói, đây đúng là thời kỳ xinh đẹp rực rỡ như một đóa hoa nở rộ, nét
ngây ngô thời thiếu nữ được rút đi, lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người như
trái anh đào chín mọng chọc người đến hái.
Tuy rằng xinh đẹp như vậy, nhưng lại không có nam nhân đến thưởng
thức. Không phải là bọn họ không hiểu, mà là bọn hắn không dám.
“Diệp Huyên” đứng trước gương chính là Thái hậu đương triều nước Đại
Dận. Từ năm mười lăm tuổi nàng đã vào cung, trải qua mưa gió bốn
phương, phế lập hai đời hoàng đế, rồi một tay nâng đỡ một vị hoàng tử
khác lên đế vị. Tuy chỉ mới hai lăm tuổi, nhưng nữ nhân này đã có được
quyền thế ngập trời, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải quỳ bái nàng,
không dám xúc phạm sự sắc sảo này.
Người có thể cùng nàng sánh vai trên thế gian này, chỉ có một người, mà
người này vừa đúng là đối tượng công lược của Diệp Huyên.
“Thái hậu.” Giọng nữ kính cẩn vang lên đánh gãy sự trầm tư của Diệp
Huyên, nàng hơi hơi quay đầu, cung tì tầm mắt cúi thấp xuống, “Quan gia
đến.”
Diệp Huyên còn chưa trả lời, đã thấy một thân ảnh thon dài, cao ngất đi
đến. Tiêu Diệp chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng trời sinh đã tuấn mỹ
phong lưu. Nhất là đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên kia, lúc nhìn xung quanh,
không biết đã câu dẫn biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ đang hoài xuân.
“Cửu lang tới rồi.” Diệp Huyên thuận thế ngồi xuống bên bàn thấp, nàng
chỉ vào đĩa hạt sen trên bàn, “Hương vị hạt sen năm nay không tệ, ngươi