Nam nhân cao lớn ngồi xếp bàng trên đài ngọc, sườn mặt tựa như ngọc,
một khuôn mặt xứng với 4 chữ thanh tâm quả dục, dáng ngồi thẳng tắp,
nàng thực hận không thể xông lên làm bẩn một phen.
Ý niệm vừa xuất hiện, Diệp Huyên cảm thấy cả người khô nóng. Không
khỏi thầm mắng trong lòng, đây chắc chắn là ý nghĩ của nguyên thân quấy
nhiễu, nàng tuyệt đối không phải là người vừa thấy mỹ nam liền nảy ra dâm
ý.
Nàng cật lực bình phục nỗi lòng, ai biết càng nhìn Trương Diễn, hô hấp
ngày càng dồn dập, cái mông cũng không yên bắt đầu nhích tới nhích lui,
không cẩn thận phát ra tiếng động. Mi tâm Trương Diễn nhảy dựng, chỉ
nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Huyên một cái, nàng lập tức cứng người, ủy
ủy khuất khuất cúi đầu.
Trương Diễn không khỏi cảm thấy buồn cười, tiểu đồ nhi của mình thế
nào lại ngồi ở trong góc, bộ dạng giống con thỏ nhỏ.
Bị Trương Diễn liếc nhìn một cái, Diệp Huyên cũng không dám lỗ mãng.
Thành thành thật thật ngồi yên đến khi Trương Diễn nói xong, trong lòng
nàng khẽ động, vội vàng đứng lên đi theo.
Trương Diễn đang bước đi, chợt cảm thấy tay áo bị người khác giữ chặt,
hắn quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Huyên cúi đầu, khe khẽ gọi một tiếng: “Sư
phụ.”
Hai đầu lông mày khẽ nhếch lên, Trương Diễn im lặng không lên tiếng,
chỉ thấy Diệp Huyên hết mím môi rồi lại lắp bắp nói nhỏ, mũi chân vô thức
xoay tròn trên mặt đất: “Sư phụ, ngài, ngài có phải hay không còn giận
trò?”
Trương Diễn nói: “Khó có được hôm nay trò không trốn đi chơi, vi sư
liền không trách trò không tiếp thu được.”