”Trò, trò không phải nói chuyện này.” Khuôn mặt Diệp Huyên đỏ lên, sợ
hãi ngước mắt nhìn lên, lại thấy Trương Diễn không tiếp lời, lại vội vàng
cúi đầu, “Trò nói đến..., trò nói đến chuyện tắm rửa mấy hôm trước...” vài
chữ cuối cùng nói ra, âm thaanh nhỏ không khác gì tiếng muỗi vo ve.
Nhưng Trương Diễn lại hiểu rõ, lúc trước nguyên thân thử vài lầm ám
hiệu đều không được, bí quá hóa liều, cố ý để Trương Diễn nhìn thấy thân
thể bản thân trong lúc tắm, cứ nghĩ rằng làm vậy có thể câu dẫn được sư
phụ. Ai biết Trương Diễn mắt cũng không chớp một cái, lạnh nhạt phủ
thêm quần áo lên người nàng. Ngày thứ hai liền đem nguyên thân đồ đạc
chuyển khỏi Phụng Chân điện, chuyển đến điện mà Diệp Huyên ở hiện giờ.
Nguyên thân trở về liền khóc suốt ba ngày, cho rằng sư phụ đã triệt để chán
ghét mình. Sau đó, Diệp Huyên xuyên đến. Diệp Huyên cảm thấy, phương
pháp công lược của nguyên thân quả thật là mười phần đều sai
Lúc này, nàng thấy Trương Diễn không trả lời, cũng không dám ngẩng
đầu, bàn tay nhỏ bé chỉ dám dùng sức nắm chặt ống tay áo của Trương
Diễn. Kìm lòng không được mà nức nở, rồi dường như lại sợ Trương Diễn
phát hiện, lập tức ngừng nức nở.
Trương Diễn thấy bộ dạng đáng thương của nàng cũng không khỏi thở
dài: “Đừng khóc, vi sư không có giận trò.”
“Trò, trò mới không có khóc đâu.” Diệp Huyên nấc lên một tiếng rồi
ngẩng đầu lên, cặp mắt đen láy đong đầy nước mất, lông mi nhẹ nhàng
chớp khẽ một cái, giọt nước mắt khẽ lăn xuống.
Trương Diễn cười nói: “Không khóc, vậy trong mắt trò là cái gì?”
“Là do có hạt cát vừa bay vào mắt.” Diệp Huyên hàm hồ trả lời, vừa nói,
vừa quật cường lau đi nước mắt hai bên má,bộ dáng mười phần giống tiểu
hài tử. Nàng bây giờ đã mười ba tuổi, nhưng khuôn mặt lại đáng yêu giống