nói đến tiết khố của bản thân, Diệp Huyên quả thật có một cái thêu cá chép
vàng bơi lượn. Nàng là thái hậu, cho nên từ ngoại sam đến nội y, cho tới
bây giờ nàng cũng không để ý quá nhiều. Nàng có rất nhiều tiết khố, nhưng
Diệp Huyên đối với cái thêu cá chép vàng bơi lượn kia lại có ấn tượng sâu
sắc, bởi vì cái tiết khố kia đã sớm không thấy tăm hơi. Nếu đã mất, có
nghĩa là trong vòng mấy tháng vừa rồi nàng không có mặc nó, nhưng là…
vì sao Tiêu Diệp biết nàng có một cái tiết khố như vậy.
Đêm đó, Diệp Huyên liền hỏi Tiêu Diệp vấn đề này.
Đầu tiên Tiêu Diệp ngẩn ra, tuy rằng rất nhanh liền khôi phục lại bình
thường, nhưng Diệp Huyên liếc mắt một cái vẫn thấy trong mắt hắn có một
tia khẩn trương. Tiêu Diệp vốn bất động như núi hôm nay là có biểu hiện
thất thố như vậy, lại thấy hắn cố gắng nói lảng sang chuyện khác, Diệp
Huyên vẫn yên lặng nhìn hắn, đại ý nếu hắn không thành thật trả lời, bản
thân liền cứ như vậy mà nhìn hắn.
Tiêu Diệp đương nhiên có thể linh hoạt tránh đi đề tài này, nhưng hắn
không muốn làm Diệp Huyên thất vọng, nhưng hắn vẫn lo lắng không
yên… Nếu, nếu nàng bởi vì biết sự thật mà chán ghét bản thân, kia nên làm
cái gì bân giờ. Có lẽ là hạnh phúc trước mắt đến quá bất ngờ, quá mức
mộng ảo, Tiêu Diệp lại vì một chuyện nho nhỏ như vậy mà lo được lo mất.
Diệp Huyên thở dài, nàng là người như thế nào, đã sớm đoán ra được
chuyện gì đã xảy ra, biểu hiện của Tiêu Diệp càng khiến nàng đau lòng,
“Cửu lang.” Tuy có chút ngượng ngùng, nàng vẫn ôm lấy cổ Tiêu Diệp, ở
bên tai nam nhân thổi khí, “Cái tiết khố kia… Có phải hay không bị ngươi
trộm?”
Tiêu Diệp thế nhưng đỏ mặt, chuyện hoang đường lúc thiếu niên đã giấu
kín lại hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Từ khi hắn bắt đầu mộng tinh, nữ
nhân vật chính xuất hiện trong mộng luôn chỉ có một. Tiêu Diệp ban ngày
trong mắt Diệp Huyên là đứa trẻ nhu thuận, thuần lương, nhưng giữa đêm