ĂN THỊT CHI LỮ (CUỘC HÀNH TRÌNH ĂN THỊT) - Trang 244

khuya, hắn cởi quần ra, trong đầu nghĩ phác họa hình dáng của Diệp
Huyên, động tác trên tay cấp tốc giải tỏa dục vọng cuồng mãnh.

Hắn nhớ được ngày đó, nhóm cung tì thu thập đồ đạc trong cung Diệp

Huyên, không cẩn thận là rơi một món đồ. Tiêu Diệp nhặt lên vừa nhìn thấy
dưới háng liền rục rịch đứng lên. Đó đúng là cái tiết khố đã mất từ mấy
năm trước của Diệp Huyên, thêu cá chép vàng bơi lượn, vừa tinh xảo vừa
đáng yêu.

“Không phải trộm.” Tiêu Diệp buồn buồn nói, “Là ta nhặt được.” Diệp

Huyên buồn cười túm lấy vành tai hắn: “Vậy sau đó thì sao, đều là ngươi
nhặt được?”

Từ sau khi nhặt được tiết khố kia, Tiêu Diệp càng không thể vãn hồi.

Hắn mỗi đêm đều dùng cái tiết khố kia phủ lên dương vật, trong miệng thì
thào gọi tên Diệp Huyên, thỏa mãn dục vọng rồi mới ngủ. Ngày ngày bị cọ
xát, cái tiết khố kia bị rách. Tiêu Diệp ảo não mất mấy ngày, trong đầu vừa
hiện linh quang, nương nương tất nhiên là có rất nhiều tiết khố, nếu bản
thân trộm một cái…

Lúc đầu đúng là Diệp Huyên không có phát hiện, đợi đến khi nàng phát

hiện bản thân bị mất rất nhiều cái tiết khố, thì đã qua hai năm kể từ lần đầu
tiên Tiêu Diệp trộm tiết khố nàng. Sau khi Tiêu Diệp tròn mười bảy, lập
phủ bên ngoài cung, kẻ trộm tiết khố trong Thừa Hương điện cũng biến
mất, mà Diệp Huyên lại cho rằng là bản thân nhớ lầm, dù sao bên trong hậu
cung to lớn này, nào có ai to gan lớn mật lầy trộm tiết khố của thái hậu.

Bây giờ, cái tên to gan lớn mật kia đang đứng trước mặt nàng. Diệp

Huyên nhịn không được mà bật cười, trong lòng lại mềm nhũn thành một
đoàn, cảm thấy Tiêu Diệp thật sự rất đáng yêu. Tiêu Diệp bị nàng cười đến
độ thẹn quá hóa giận, nhếch khóe môi một cái: “Nương nương, số tiết khố
ấy ta đều giữ lại, người có muốn nhìn lại không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.