ĂN THỊT CHI LỮ (CUỘC HÀNH TRÌNH ĂN THỊT) - Trang 272

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu nàng liền hiện lên vẻ mặt của Tiêu Diệp.

Hắn cầu xin nàng, hèn mọn, tuyệt vọng, dùng hết tất cả khí lực cùng tình
cảm của hắn cầu xin nàng. Nhưng Diệp Huyên vẫn cự tuyệt hắn, Tiêu Diệp
từng bước lùi về sau, hắn tựa hồ không dám tin, nhưng trong lòng lại rõ
ràng, đây là nữ nhân mình yêu, một nữ nhân quyết tuyệt, vô tình.

Sau đó, bọn họ không nói với nhau thêm một câu. Nếu Tiêu Diệp không

thể tỉnh lại, đoạn trí nhớ cuối cùng mà Diệp Huyên lưu lại cho hắn, là một
hồi đau đớn tê tâm phế liệt.

“Cửu lang...” Diệp Huyên nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Diệp, nàng

nghĩ, Tiêu Diệp chỉ là đang ngủ, có lẽ ngày mai, có lẽ hôm sau nữa, hắn sẽ
tỉnh lại, ôm lấy nàng như lúc trước. “Cửu lang...” Nàng nỉ non, “Ta hối
hận.” Nàng không có cách nào rời xa Tiêu Diệp, càng không thể nghĩ đến
chuyện mất đi hắn, từ đây cuộc đời ngày ngày cô độc, “Tỉnh lại đi, chỉ cần
ngươi tỉnh lại, chúng ta liền cao chạy xa bay, vĩnh viễn ở cùng nhau...”

Diệp Huyên cứ chờ đợi như vậy, lâu đến nỗi nàng cảm thấy mình sống

không nổi nữa, Tiêu Diệp hôm mê đã hai mươi ba ngày, hắn cuối cùng ở
nằm trên giường bệnh mở mắt.

Khi đó Diệp Huyên đang ở Sùng Đức điện, Cao Thành Phúc thở hổn hển

chạy tới: “Thái hậu! Quan gia, Quan gia đã tỉnh!”

Trong đầu Diệp Huyên ông một tiếng, vui sướng, kích động, sống lại sau

tuyệt vọng... Cảm xúc phức tạp khó phân biệt mãnh liệt như thủy triều,
trước mắt nàng bỗng tối sầm, sức mạnh để nàng chống đỡ cho tới bây giờ
đột nhiên tiêu tán, trong tiếng kinh hô của mọi người mềm yếu ngã xuống
đất.

Nàng ngủ ba ngày ba đêm, đến sáng sớm ngày thứ tư, cuối cùng cũng

tỉnh dậy. Tiêu Diệp ngồi bên giường nàng, thần sắc trên mặt vẫn tái nhợt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.