Diệp Huyên cố ý nhích lại gần, cho đến khi đầu vú phấn nộn đều dán đến
bên miệng Tô Tuyển, nàng thưởng thức tóc mai bên mặt hắn, thản nhiên
cười nói: “Yên tâm, Tô thiếu hiệp, ta không đến để tranh giành Lưu Ly đan
với ngươi.”
”Vậy...” Tô Tuyển vừa mở miệng muốn hỏi vậy ngươi muốn tới làm gì,
kết quả hắn vừa há miệng, môi mỏng quét qua quả anh đào nho nhỏ, vừa
vặn hôn lên đầu vú Diệp Huyên. Khuôn mặt Tô Tuyển đỏ bừng, vội vàng
ngậm miệng lại.
Diệp Huyên cảm thấy trước ngực như bị điện giật, mặc dù nàng là yêu
nữ ma giáo, nhưng khí chất không kinh (linh hoạt kì ảo) xuất trần, giống
như tiên tử trong mây. Lúc này hai gò má ửng hồng, cặp mắt long lanh thủy
quang, quả thật là quyến rũ vô cùng, mê hoặc lòng người.
”Tô thiếu hiệp, ngươi đợi không kịp?” Nàng dịu dàng nói, Tô Tuyển
không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Diệp
Huyên. Hắn trời sinh mày kiếm mắt sáng, tuấn mỹ dương cương, đôi mắt
sáng ngời con ngươi trừng lớn, thoạt nhìn rất thú vị. Diệp Huyên nhịn
không được bật cười, nàng vươn tay nhéo mặt Tô Tuyển. “Được rồi, đừng
nóng giận. Ta muốn thay Thánh giáo đến Huyền Nữ giáo lấy một thứ, đối
với Tô thiếu hiệp không chút ác ý.”
Tô Tuyển bĩu môi, biểu cảm đó giống như đang nói, không có ác ý mà
ngươi còn hạ độc ta.
”Ta chỉ muốn hợp tác cùng ngươi.” Diệp Huyên ôn nhu nói, “Chúng ta
bây giờ đều ngồi trên thuyền Huyền Nữ giáo, nếu trốn đi lúc này, chẳng
phải là thất bại trong gang tấc? Ta không muốn dây dưa với nam nhân khác
trên thuyền, nhìn trái nhìn phải, chỉ có Tô thiếu hiệp tương đối tuấn tú, liền
tìm ngươi để luyện thuật trong phòng. Đợi chúng ta vào được Huyền Nữ
giáo, ta sẽ giúp ngươi trộm Lưu Ly đan, có được không?”