Thấy Tô Tuyển muốn nói, nàng hơi lùi ra sau một chút, Tô Tuyển mới
nói:“Diệp cô nương, muốn lẻn vào Huyền Nữ giáo cũng không phải chỉ có
một cách này, bây giờ ta trúng độc của ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không
đưa ta thuốc giải, ta có thể giúp ngươi một tay, ngươi cần gì phải dùng,
dùng...” Hắn chần chừ, “Dùng loại biện pháp làm nhục trong sạch của
ngươi, huống hồ, ta cũng không muốn nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của
ngươi.”
Hắn nói thật trịnh trọng, tuy mắt vẫn không dám nhìn Diệp Huyên,
nhưng trong mắt trong suốt một mảng. Cái gọi là quân tử thẳng thắn vô tư,
chính là như Tô Tuyển vậy. Diệp Huyên nói thầm, không dùng biện pháp
này, ta làm sao đẩy ngã ngươi.
Nàng bỗng nhiên cười cười, ngón út vuốt nhẹ khóe môi: “Tô thiếu hiệp,
thân thể của ta đã bị ngươi nhìn thấy, đầu vũ cũng bị ngươi ngậm qua, còn
nói gì mà trong sạch.”
Gò má Tô Tuyển không dễ dàng gì thả lỏng ngay lập tức liền căng lên,
hắn rất muốn nói, “Ta không phải là cố ý.” nhưng lại cảm thấy bản thân quả
thật là đuối lý, chỉ có thể nghẹn trong họng, không biết phải trả lời như thế
nào.
”Hiệp khách chính đạo các ngươi không phải là suốt ngày giảng đạo lý
sao.” Diệp Huyên đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát trước mặt Tô Tuyển,
“Bây giờ ta đã là người của huynh, huynh phải chịu trách nhiệm với ta.”
Dứt lời, nàng đem ngón tay đang mân mê trên đôi môi đỏ mọng của mình
chạm nhẹ lên môi Tô Tuyển, nũng nịu gọi: “Tướng công...”
”Diệp cô nương, thỉnh tự trọng!”
”Hừ!” Diệp Huyên hừ một tiếng, bắt lấy bàn tay Tô Tuyển đặt lên ngực
mình, “Chẳng lẽ chàng sờ qua rồi lại muốn không thừa nhận? Tướng
công!”