ĂN THỊT CHI LỮ (CUỘC HÀNH TRÌNH ĂN THỊT) - Trang 591

khoác áo lên, liền đưa tay giữ chặt cánh tayhắn, liền
thấytrênbụnghắncómộtvết thương rất dài vắt ngang xuống,trênda thịt bị
cháy vẫn còn khét mùi Liệt Diễm. Diệp Huyên nhíu mày: "Ai làm?" Nàng
chợt nhớ ra: "Có phải là do đồ đệ của lão nhântrênđảo Xích Viêm đó?"

"Chỉ là bị thương trong lúc luận bàn giữa các đồng môn với nhau." Tạ

Duật Chi thản nhiênnói,trênmặthắnkhônghề có chút xao động,
cũngkhôngcó phẫn uất, ngược lại rút tay ra khỏi tay Diệp Huyên, cố gắng
cột lại vạt áo: "Chỉ làmộtvết thươngnhỏmà thôi."

Diệp Huyên ngẩn người, thiếu chút nữa bịhắnchọc tức đến bật cười:

"Ngươi coi ta là đồ ngốc?" Miệng vết thương lớn như vậy, lại là vết thương
trí mạng, đồng môn của ai lại dám ra taykhôngcó chừng mực như thế. Nàng
đột nhiên hiểu ra, Tạ Duật Chikhôngtìm đến nàng mà cáo trạng có
lẽkhôngphải là do thái độ lãnh đạm của nàng đối vớihắnmà là
dohắnkhôngnghĩ đến việc tìm sư phụ để cáo trạng.

Mà câunóitiếp theo của Tạ Duật Chi cũng chứng thực suy đoán của Diệp

Huyên,hắnmặc áo, đứng trước mặt Diệp Huyên vẫn giữ thái độ cung kính
mà lạnh nhạt như trước: "Đệ tử bị thương ở bụng, Đặng sư huynh bị thương
ở ngực,nóiđúng rathìvẫn là Đặng sư huynh bị thương nặng hơn. Đây chỉ là
luận bàn, chứ Đặng sư huynh cũngkhôngcố tình khó xử đệ tử?"

Diệp Huyên bật cười, "Tốt, tốt, tốt..." Nàng liên tụcnóiba chữ tốt, nụ

cườitrênmặt lại càng sâu hơn, Tạ Duật Chi ngẩng đầu, liền thấy nàng vỗ
mạnh lên bànmộtchưởng, "Luận bànthậtlà tốt!" Tạ Duật Chi giật mình,
Diệp Huyên lại cười tủm tỉm, "Đồ nhi ngoan, lần sư nếu Đặng sư huynh lại
đến tìm trò luận bàn, trò nhất địnhkhôngđược từ chối."

"Đương nhiên làkhôngtừ chối rồi." Trong đôi mắt bình tĩnhkhôngchút

gợn sóng của Tạ Duật Chi lúc này cũng nhiễm chút ý cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.