muộiđiđãlàmộtquyết địnhkhôngdễ dàng. Muội quay lại Thiên Diễn giáo chỉ
làm tăng thêm thống khổ cho cả hai mà thôi."
Diệp Huyênkhôngđáp, ngược lại cố gắng trêu chọcnói: "khôngthể tưởng
tượng được sư huynh cũng quan tâm đến những chuyện tìnhyêunam nữ
này."
"Hoang đường!" Minh Vi đạo quân nhịnkhôngđược cả giậnnói, "Tự
trong lòng muội cũng hiểurõ, ta cần gì phải nhiều lời. Hôm nay nếu
muộikhôngnóirõràngthìđừng mong tasẽđể muộiđi!"
Diệp Huyên bỗng nhiên lại im lặngkhôngnói. Nàng đứng yên ở nơi đó,
trong nháy mắt sức sốngtrênngười gần như hoàn toàn biến mất.thậtlâu sau,
nàng mớinhẹgiọngnói: "hắnsẽphải chết... Sư huynh," nàng đột nhiên nghẹn
ngào, "Cửu ca... Cửu casẽphải chết."
Ta khổ cực tìmhắnhơn năm trăm năm, cuối cùng sau khi gặp lại lại phải
tận mắt chứng kiến cái chết củahắn.
Minh Vi đạo quânđãrất nhiều nămkhôngthấy nước mắt của sư muội.
Nàng từnhỏđãlàmộtđứa bé kiên cường,hiệntại nghĩ lại, lần cuối cùng nàng
khóc là lúc nào? Hình như là ngày nhận được tin Hành Nam thành bị tiêu
diệt.
"Sư muội..." Minh Vi đạo quân muốn an ủi nàng nhưng lạikhôngbiết
phải mở miệng thế nào. Trước khi Trần Phong gặp Diệp Huyênđãđem
chuyện về bí tịch luyện hồnnóitoàn bộ cho Minh Vi đạo quân. Y cũng
giống như Diệp Huyên, thân là đạo môn tu sĩ, làm sao có thể để Tạ Diễm
sống sót, để mặchắntàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, cho nên chỉ có
thể trơ mắt nhìn Tạ Diễmđitìm chết.
"Muội tuyệt đốisẽkhôngđểhắnchết," Diệp Huyên lung tung lau nước
mắttrênmặt, "Muội muốn cứuhắn," nàngnhẹgiọng lại kiên địnhnói, "Muội
muốn phế bỏ tu vi củahắn... Sau đó cùnghắnẩncư."