pháthiệnanhđangbị thương, bàn tay tráiđangnắm chặt khẩu súng
củaanhđangchảy máu.
"anhbị thương."côbước đến gầnanh, muốn nắm lấy tay bị thương của Hạ
Hoài Cẩn.
"khôngsao..." Hạ Hoài Cẩnđangchuận bị quay đầu lại nhưng còn chưa
dứt lời, bên tai liền vang lên tiếng súng nổ chói tai.
"khôngđược nhúc nhích! Giơ hai tay lên!"mộtđoàn binh lính của quân
đội chính phủ được võ trang đầy đủ nhanh chóng bao vây hai người, chỉ
trong nháy mắt,đãđem Diệp Huyên lùi về khu vực an toàn, đồng thời hoàn
toàn bao vây xung quanh Hạ Hoài Cẩn.
"Khoanđã!" Diệp Huyênđangđịnhnói, "anhấyđãcứu..."
Nhưng chiếc còng điệnđãchụp lên cổ tay của Hạ Hoài Cẩn, người lính
dẫn đầu thô bạo đá Hạ Hoài Cẩnmộtcú, khiếnanhkhuỵu xuống, "Ngươiđãbị
bắt, Hạ Hoài Cẩn." Đối phương lạnh lùngnói, "Với tội danh phản quốc, gây
nguy hại đến an ninh xã hội."
"Bác sĩ Diệp" Dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Huyên, người quân nhân
mỉm cườiđivề phíacô, "Lần nàythậtsựrất cảm ơncô, chúng tôi truy bắt tên
phần tử khủng bố nàyđãvài năm,khôngnghĩ tới lại dễ đàng bắt đượchắnở
đây. Tôisẽbáo cáo lên cấptrên, tặng chocômộthuân chương vinh dự để biểu
dương cống hiến củacôtrong lần truy bắt này."
"khôngphải..." lờinóicủa Diệp Huyên căn bảnkhôngcó người lắng
nghe,côđành trơ mắt nhìn người đàn ông vừa mới cứu mạng mình bị áp
giảiđi,anhấysẽbị giam giữ trong nhà tù sâm nghiêm nhất của đế quốc, mà
thứđangchờ đợi lại là cái chết.