ĂN TƯỚNG CÔNG - Trang 144

“Cần gì phải tự làm khổ mình như vậy, đã thương yêu người ta như

thế thì đoạt trở về đi”. Mạc Lân nhìn Kinh Vô Tuyết ánh mắt ngập tràn yêu
thương, đưa tay ôm eo nàng “ giống ta có phải thông minh hơn không? Chỉ
trong vài phút ngắn ngủi đã có thể biến Vô Tuyết thành người của Mạc gia
nhà ta rồi”.

“Ngươi nói bậy, ta còn chưa có đồng ý”. Kinh Vô Tuyết đẩy hắn ra,

trái tim như có chú ngựa nhỏ đang chạy loạn, bất giác lại nhớ tới sự ngọt
ngào lúc hai người còn treo mình trên miệng sơn cốc lúc nãy.

“Trữ Ngọc thực lòng thương ngươi, thân phận của nàng lại cao quý

như vậy, ta muôn đời không bao giờ với tới”. Trong đôi mắt của Hiên Viên
Vô Cực thoáng hiện lên sự ảm đạm buồn rầu, nhưng tức tốc đã khôi phục
lại trở nên lạnh lùng “Ta nghĩ các ngươi đã không còn việc gì ở đây nữa,
biến khỏi đây mau lên”.

“Ngươi ở trong trốn thâm sơn cùng cốc thế này biết bao giờ mới ra

ngoài, hay ta lưu lại đây ở với ngươi, dù sao nơi này vẫn còn nhiều phòng”.
Mạc Lân nói xong lại cười hì hì, tay vẫn ôm chặt eo của Kinh Vô Tuyết,
còn Vô Tuyết cũng ngoan ngoãn để yên không phản kháng như mọi lần.
Nếu không có ngôi nhà ở nơi này, không biết bọn họ rơi xuống đã biến
thành hình dạng gì rồi?

“Mạc Lân, ta không thể không nói rằng da mặt của ngươi quá dày”.

“Vậy hả? Đáng nhẽ ngươi nên tự trách mình không bằng đệ nhất thiên

tài như ta mới phải”. Mạc Lân kéo Kinh Vô Tuyết ngồi xuống ghế, bưng
chén trà ở trên mặt bàn lên, thản nhiên hớp một ngụm, “trà ngon, không hổ
danh là Nam Chiếu đệ nhất trà, mang thứ trà ngon thế này tiến cung thật
lãng phí”.

“Mạc Lân, ngươi lại có chủ ý ma quỷ gì vậy?” Hiên Viên Vô Cực

nheo mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.