ĂN TƯỚNG CÔNG - Trang 18

“Nhị tỉ, ta sẽ nuôi dưỡng nó”. Kinh Vô Tuyết miệng cười tươi tắn, cúi

đầu ngắm tiểu lão thử đang say ngủ trong lòng, miệng lầm bầm lầu bầu,
“ngươi có màu lông xám, nên sau này ta gọi ngươi là tiểu bụi nha”.

Kinh Tề Tu nhấn nhấn hai huyệt thái dương, “Tuyết nhi, trong viện

của ngươi đã nuôi dưỡng rất nhiều sủng vật rồi mà”. Bởi vì ngay từ khi
nàng ra đời đã không còn nương, nên người làm cha như lão xưa nay luôn
yêu thương nàng, sủng nịnh nàng, dung túng nàng. Nhưng có lẽ cũng chính
vì vậy mà bây giờ, nàng không chỉ không có một nửa điểm yểu điệu thục
nữ như cô nương nhà người ta, lại làm việc chỉ hoàn toàn theo sở thích của
mình.

“Đại hoàng, tiểu bạch, miêu miêu, bì bì, phi phi, tất cả chúng nó đều là

bằng hữu tốt của ta”. Đại hoàng là chú chó bị thọt một chân, tiểu bạch thì
thiếu chút nữa bị cho vào nồi làm thành món thịt rắn thơm ngon, miêu miêu
là chú mèo bị mù, bì bì là chú ngựa già tai điếc, còn phi phi là chim anh vũ
bị gãy cánh không thể bay lượn.

Kinh Tề Tu thổi râu trừng mắt, “bằng hữu cái gì mà bằng hữu, ngươi

lúc nào cũng chỉ biết làm loạn”.

“Còn kiểm thiếu một người nữa mà”. Kinh Vô Song nhàn nhã thêm

vào một câu.

“A lâu là người tốt”. Hắn cũng là do nàng nhặt được, trước mắt làm hộ

viện cho Kinh gia trang.

Kinh Vô Song nói khe khẽ, “ Ngươi thật đơn thuần, trong mắt ngươi

thế gian này chắc không có người xấu”. Thật không biết thế nào là tốt là
xấu nữa, hoàn hảo rất hợp với đồ phiền toái như Mạc Lân”.

“Tuyết nhi tuy Mạc gia người ta không ngại nuôi thêm vài miệng ăn,

nhưng ngươi là cô nương con nhà gia giáo, không sớm thì muộn, cũng phải
lập gia đình, ngươi nuôi dưỡng cái đám đó ….Ách, là bằng hữu đó của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.