ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 302

Chương 44: Uống nhiều nước nóng.

Edit: Táo Mèo
Phỉ Minh Sâm nhìn quanh một lượt, thấy không ai chú ý tới tình

hình ở góc phòng, cậu xích lại gần cô nhẹ giọng hỏi, "Tịnh An, cậu
không sao chứ?"

Trong giọng nói dịu dàng của cậu lộ ra đôi chút lo âu, Lục Tịnh An

hiểu, nhưng cô vẫn không muốn để ý tới cậu, bây giờ cô đang rất cáu
kỉnh, không muốn nhúc nhích tí nào, cả người chơi vơi lạc trong cảm
xúc mâu thuẫn tới cực điểm. Truyện được edit tham gia event và đăng
tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

Vậy mà cậu thiếu niên ngồi bên cạnh cứ chọc vào bả vai cô hết lần

này tới lần khác.

Lục Tịnh An phiền hết cả lòng, cô quay ngoắt đầu lườm cậu, kết

quả không kịp đề phòng, hai người gần như dựa sát vào nhau, mắt lớn
trừng mắt nhỏ, chóp mũi kề chóp mũi.

Chững lại khoảng hai giây, rồi Phỉ Minh Sâm lùi ra, vành tai cậu đỏ

bừng, dù sao cũng đang ở trường học cho nên cậu vẫn còn biết phải
kiềm chế, bị giáo viên phát hiện thì phiền phức lắm.

Hôm nay phản ứng của Lục Tịnh An có vẻ chậm chạp, cô tựa lên

cánh tay của mình, rồi quay đầu nhìn Phỉ Minh Sâm, ánh mắt phân
tâm, chẳng biết cô có ý thức được về khoảng cách giữa hai người
không.

Trông cô đờ ra như xác chết khiến Phỉ Minh Sâm lo lắng, quên cả

mấy ý nghĩ linh tinh.

"Cậu sao vậy? Khó chịu ở đâu à?" Cậu vươn tay sờ lên trán cô.
Thấy cậu đưa tay qua, Lục Tịnh An cũng chẳng né tránh, thậm chí

còn thầm thở dài khi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cậu.

Tại sao trời lại rét chứ, tại sao lại chọn đúng lúc nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.