ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 301

thúc cuộc gọi, nụ cười trên mặt bà cụ cũng dần dần tan đi.

Bà nhìn điện thoại di động, khẽ thở dài, lúc này mới run run đặt

điện thoại lên trên tủ đầu giường.

“Cụ ơi, có thể tắt đèn chưa ạ?” Có nhân viên chăm sóc đi tới cửa,

hỏi lại lần nữa.

“Có thể, tắt được rồi đấy.” Bà cụ cố gật gật đầu.
Ngay sau đó nhân viên chăm sóc tắt đèn, lúc rời đi tiện tay đóng cửa

phòng lại.

Trong bóng tối, bà cụ Cố yên lặng nhìn trần nhà, qua thật lâu mới

nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp…

Những ngày tiếp theo, Lục Tuyết Cầm bận rộn bù đầu với công việc

nên Lục Tịnh An luôn đến nhà họ Phỉ ăn cơm. Dần dần hai bên gia
đình cũng trở nên thân quen hơn. Truyện được edit tham gia event và
đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác.
Cám ơn.

Sáng hôm nay, thời tiết đột nhiên trở nên có chút âm u, rất nhanh

những hạt mưa đã tí tách tí tách rơi xuống đất.

Lục Tịnh An nằm nhoài trên bàn học, nhìn những hạt mưa rơi ngoài

cửa sổ, sắc mặt có chút thiếu sức sống.

Cả người cô toát lên vẻ biếng nhác, tuy là nhìn có vẻ không khác gì

với ngày thường nhưng Phỉ Minh Sâm vẫn nhận ra khác thường.

“Tịnh An?”
Giọng nói mang theo lo lắng của chàng trai vang lên, Lục Tịnh An

quay đầu nhìn cậu một cái, rồi lại uể oải quay dầu tiếp tục nhìn ra
ngoài cửa sổ. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm
Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

Cái cuộc sống kiểu này, cái thời tiết kiểu này, thật sự là làm cho

người ta chán ghét!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.