ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 188

“Không có việc gì, mẹ ổn.” Lục Tuyết Cầm vỗ vỗ mu bàn tay cô,

sắc mặt bà hơi tái, yếu đuối nhỏ bé làm cho lòng người ta nảy sinh
cảm giác không đành lòng.

Tuy rằng bà có rất nhiều lời muốn nói với con gái, nhưng Lục Tuyết

Cầm nhìn về người đàn ông đứng bên cạnh bà, cũng chính là vị kia -
người qua đường có lòng tốt cứu bà.

“Vị tiên sinh này, vừa nãy thật sự rất cám ơn anh.” Bà nhìn người

đàn ông kia, ngoài tươi cười ôn nhu còn mang theo vài phần cảm kích,
“Nếu không nhờ anh, tôi chỉ sợ….”

Nghĩ đến một cái tát kia của Mục Khải Phát nếu như thật sự giáng

xuống, bà liền cảm thấy sợ.

Bà đã hưởng qua mùi vị quyền đấm cước đá kia, có lẽ không có

người phụ nữ nào có thể chịu được.

“Chỉ là tiện tay mà thôi.” Người đàn ông lắc đầu, lúc này cửa thang

máy vừa mở ra, thế là người đó thản nhiên đi vào, lại hỏi: “Mọi người
có muốn vào không?”

Lục Tuyết Cầm vội vàng khoát tay, “Anh cứ vào trước đi, cám ơn

anh!”

Người đàn ông hé môi cười, ấn nút lên tầng, rồi đóng cửa thang

máy lại.

Lục Tuyết Cầm nhìn cửa thang máy đóng lại, lại nhìn về phía con

gái Lục Tịnh An, “An An, sao con lại tới đây? Còn có Minh Sâm…”

Nhìn thấy Phỉ Minh Sâm, Lục Tuyết Cầm thật sự có chút ngạc

nhiên mừng rỡ, nhưng vừa nghĩ tới một màn kia cậu ta đều đã nhìn
thấy, bà không khỏi cảm thấy hơi ngại ngùng.

“Để cháu chê cười rồi.” Bà nhìn Phỉ Minh Sâm, cười khổ nói.
Phỉ Minh Sâm vội vàng lắc đầu, “Dì Lục, người không có việc gì là

tốt rồi.”

Thấy Lục Tuyết Cầm không có gì đáng ngại, Lục Tịnh An cũng nhẹ

nhàng thở ra, cô lại hỏi: “Mẹ, tối hôm qua mẹ không về nhà, con nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.