ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 20

Bà cúi đầu, làm bộ bận rộn đi về phía phòng bếp: "Có phải con thấy

trong nhà còn rất lộn xộn đúng không? Hôm nay mẹ đi ra ngoài mua
chút đồ, ngày mai sẽ bắt đầu dọn dẹp."

Nghĩ tới hôm nay bác Lâm vô cớ đến trễ, Lục Tịnh Anh xoay người

đi ra phía cửa.

"Mẹ không nói thì tự con đi hỏi bác Lâm."
"Ôi, An An, con chờ một chút!"
Lục Tuyết Cầm vội vã ngăn cản cô, "Thực sự không có gì đâu. Chỉ

là... Chỉ là hôm nay khi mẹ đi trung tâm thương mại mua đồ thì gặp ba
con thôi..."

Lục Tịnh An không khỏi hoảng hốt, nắm cánh tay của bà quan sát

trên dưới.

"Có phải là tên khốn kiếp kia lại đánh mẹ rồi đúng không?"
Lục Tuyết Cầm mặc một bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, trên mặt đã

tẩy trang. Mặc dù sắc mặt bà tái nhợt cắt không ra giọt máu nhưng phụ
nữ 35 tuổi rồi mà tình trạng da bà còn rất đẹp.

Trên cánh tay lộ ra ngoài của bà, ngoài vết thương cũ ra thì không

có thêm vết thương mới nào. Lục Tịnh An thấy vậy, thở phào nhẹ
nhõm một hơi.

"Đừng lo, trước đám đông thì ông ta có thể làm gì mẹ chứ?"
Lục Tuyết Cầm bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Ông ta kéo tay mẹ nói

chuyện, sau đó thì mẹ tranh thủ cơ hội chạy thoát mất..."

"Thật chứ?" Lục Tịnh Anh hơi hoài nghi.
"Mẹ lừa con làm gì? Vốn là còn muốn đến trường học đón con

nhưng sau đó ngẫm lại, thấy lão Lâm vẫn nên đưa mẹ về trước..."

Lục Tuyết Cầm vỗ vỗ tay của cô, trấn an: "Yên tâm đi, ông ta không

biết chúng ta mới chuyển địa chỉ. Chỉ vô tình chạm mặt ông ta mà
thôi..."

Lục Tịnh An mím môi, cầm cổ tay của bà, nói với vẻ không yên

tâm: "Mẹ, chúng ta vất vả lắm mới thoát khỏi tên khốn kiếp kia. Sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.