ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 212

Lục Tuyết Cầm phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy con gái đang quan

tâm thì bà cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn đi ra ngoài trải nghiệm
một chút thôi. Cả ngày cử lủi thủi đợi chờ ở trong nhà cũng nhàm
chán.”

Lục Tịnh An không phản đối chuyện bà tìm việc làm, như vậy tính

ra vẫn tốt hơn là để bà ở nhà một mình rồi suy nghĩ miên man.

“Vậy mẹ muốn làm công việc gì?” Cô hỏi.
Lục Tuyết Cầm giật mình, nhất thời không biết trả lời làm sao.
“Mẹ còn chưa nghĩ ra.” Bà chưa bao giờ tiếp xúc qua với xã hội,

thực sự không nghĩ ra được là bà có thể làm gì.

“Không sao, cứ từ từ nghĩ, rồi sẽ nghĩ ra thôi.” Lục Tịnh An động

viên bà.

“Ừ.” Lục Tuyết Cầm cười dịu dàng, có thể được con gái ủng hộ hết

mình thì tất nhiên bà rất vui, “Vậy con cứ từ từ ăn nha, mẹ đi ngủ
trước.”

“Vâng, mẹ ngủ ngon.”
Tiễn Lục Tuyết Cầm xong, Lục Tịnh An vừa mới ngồi xuống thì di

động lại vang lên.

Không cần đoán cũng biết là Phỉ Minh Sâm.
Cô hơi do dự một chút rồi vẫn nhận điện thoại “Gọi làm gì đấy?”
“Dì đi rồi?”
“Ừ, lên đưa đồ ăn khuya cho tôi.”
“Thật sướng quá.” Trong giọng nói của Phỉ Minh Sâm toát lên một

chút hâm mộ, thậm chí cô còn nghe được tiếng cậu nuốt nước miếng.

“Cậu cũng muốn ăn à?” Cô hỏi.
“Ừ.”
“Thật đáng tiếc, cậu chỉ có thể nghe tôi ăn thôi.” Lục Tịnh An hút

một sợi mì lên, hơi có chút cường điệu hóa: “Mì mẹ tôi làm ăn ngon
nhất đấy!”

“Lục Tịnh An, cậu như thế rất không phúc hậu nha!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.