ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 247

“Lục Tịnh An, cậu thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?”
“Có ý gì?” Lục Tịnh An trừng mắt về phía cậu, cảm thấy lời này

của cậu có hơi chói tai.

“Cậu thật sự không biết sao?” Bởi vì tớ thích cậu đấy.” Phỉ Minh

Sâm nhìn cô.

Không biết có phải vì bóng đêm quá tốt đẹp hay không, Lục Tịnh

An cảm giác bị cậu nhìn như vậy, trái tim cô đập nhanh thật nhanh.

“Bởi vì thích cậu, cho nên muốn ở cạnh cậu, không phải tôi đã nói

rồi sao? Để hai bên có cơ hội để hiểu về đối phương.” Phỉ Minh Sâm
cười nói.

Lục Tịnh An trừng mắt nhìn lại, suy nghĩ cặn kẽ một chút, hình như

cậu ta đã từng nói qua.

“Tôi phát hiện sau khi tìm hiểu xong, tấm lòng tôi dành cho cậu vẫn

không hề thay đổi.” Phỉ Minh Sâm nghiêm túc nói, “Tôi nghĩ muốn
hiểu rõ cậu thì thời gian một tuần thực sự quá ngắn.”

Ánh mắt của chàng trai rất chuyên chú, vẻ mặt rất chăm chú, tất cả

khiến Lục Tịnh An suýt chút nữa không nhịn được mà đồng ý với cậu.

“Anh em bạn bè cũng được mà, tại sao cứ nhất định phải làm bạn

trai bạn gái?” Cô gái lầm bầm.

Phỉ Minh Sâm nhìn cô, bỗng nhiên vươn tay lôi bàn tay cô đang

nhét trong túi quần ra, cầm trong lòng bàn tay cậu.

“Cậu làm gì đấy?” Lục Tịnh An hơi cau mày.
“Làm anh em bạn bè, có thể tiếp tục nắm tay cậu như vậy không?”

Phỉ Minh Sâm hỏi.

Lục Tịnh An không khỏi ngẩn ra.
Phỉ Minh Sâm vươn hai tay ôm cô vào trong lòng, để cho cô dựa

vào lồng ngực mình, nói ở bên tai cô: “Làm anh em, có thể tiếp tục ôm
cậu, có thể giữ cậu ở trong lòng như thế này được không?”

Lục Tịnh An đã bị cậu làm cho bối rối. Cô dán vào lồng ngực cậu,

nghe tiếng tim đập bang bang gần trong gang tấc kia, chỉ nghĩ rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.