ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 249

“Cái gì…”
“Tôi nghĩ cậu để tóc dài nhất định sẽ rất đẹp.” Phỉ Minh Sâm tự

miêu tả dáng dấp của cô trong lòng.

Lục Tịnh An lại không cho là đúng, “Đàn bà lắm, không muốn!”
Phỉ Minh Sâm không nhịn được, vùi đầu xuống vai cô, khẽ nở nụ

cười, “Lục Tịnh An, sao cậu lại có thể đáng yêu như vậy?”

Lục Tịnh An không khỏi nghiêng đầu, cảm thấy không tài nào hiểu

được mạch não của cậu.

Cô như thế này, cậu nhìn đâu ra đáng yêu vậy? Trước kia còn nói cô

xinh đẹp, cô nghĩ cậu nên đi khám mắt mới được.

“Ôm đủ chưa?” Hôm nay ở công viên trò chơi đã chơi quá điên

cuồng, hiện tại cô cảm thấy đứng hơi tê mỏi chân.

“Chưa, chỉ muốn cứ ôm mãi.” Chàng trai cúi đầu nói bên tai cô,

nghe như đang làm nũng.

Lục Tịnh An mím chặt môi, tuyệt đối không muốn thừa nhận vừa

rồi có một khắc bản thân thoáng dao động.

“Cậu cũng ôm tôi một cái được không? Coi như là lời thỉnh cầu

cuối cùng đi.”

Giọng nói của chàng trai vang lên một lần nữa, ma xui quỷ khiến

sao Lục Tịnh An lại thực sự đưa tay ra, nhẹ nhàng vòng qua bên hông
cậu, sau đó lại càng bị cậu ôm sâu hơn vào trong lòng.

Ngực của cậu rất ấm, lồng ngực cũng rộng lớn và rắn chắc hơn

nhiều so với tưởng tượng của cô.

Cô tựa vào ngay vị trí tim cậu, có thể nghe thấy tiếng tim đập thuộc

về cậu, từng nhịp từng nhịp, truyền tới màng nhĩ của cô.

Đây là lần đầu tiên có người khác giới tính ôm lấy cô một cách trân

trọng như vậy.

Cho tới bây giờ cô đều chỉ có một mình, vì phản kháng lại người

đàn ông đánh đập mẹ cô nên từ rất nhỏ cô đã học được cách dựng gai
đầy người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.