ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 250

Những chiếc gai nhọn để tự bảo vệ mình, lại cũng đâm vào tất cả

những ai muốn đến gần. Nhưng cô không quan tâm, cô cảm thấy mình
như vậy rất tốt.

Chỉ là hôm nay. Không, không đúng. Là từ sau khi gặp Phỉ Minh

Sâm, lúc nào cô cũng cảm giác được hàng rào mà cô đã dựng lên ở
trong lòng đang sụp đổ dần.

Cô không biết bên trong bức tường rào ấy có gì, nhưng biểu hiện

gần đây của mình lại làm cho cô thấy xa lạ và sợ hãi, lập tức muốn né
tránh theo bản năng.

Thế nhưng giờ khắc này cô không nhớ lắm đến việc phải trốn tránh.

Cô tựa ở trong lòng chàng thiếu niên, an tĩnh lắng nghe tiếng nhịp tim
và hơi thở của cậu, từ từ, cả trái tim đều được thả lỏng.

Phỉ Minh Sâm ôm một lúc, phát hiện người trong lòng không có

động tĩnh gì, nhìn xuống một cái, phát hiện cô nàng thế mà nhắm mắt
ngủ rồi.

Cậu không khỏi dở khóc dở cười, sao trong tình huống này mà cô

có thể ngủ được, cậu thật sự cảm thấy chịu thua.

Nhìn cô gái ngủ an tĩnh, cậu không nhịn được nhắm tới cái trán của

cô lén hôn một cái.

“Cậu thử trộm hôn tôi nữa xem?”
Lục Tịnh An không thực sự ngủ, cảm nhận được động tác của cậu,

cô khẽ mở mắt ra, liếc nhìn cậu nói.

Bị bắt quả tăng, Phỉ Minh Sâm lại không xấu hổ, còn cười nói: “Có

thể chứ?”

Lục Tịnh An cắn cắn môi, không muốn đôi co với cậu nữa. Dù sao

nói đến cuối cùng thì người thua thiệt cũng sẽ là cô.

Cô đứng thẳng dậy, nói: “Khuya lắm rồi, tôi muốn về đi ngủ.”
“Ừ, tôi cõng cậu nhé, cậu có thể tựa vào bả vai tôi ngủ.”
Lục Tịnh An nhìn cậu nghi ngờ, giống như đang hoài nghi là cậu có

thể cõng nổi cô hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.