ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 330

ý ban đầu của cậu.

Lục Tuyết Cầm có vẻ bối rối, thật ra bà không hề có ý gì khác, chỉ

là cơ thể con gái mình giờ đang bất tiện, nếu Minh Sâm là con gái thì
đã khỏi phải bàn, nhưng người ta là con trai.

Con gái mình nếu cứ trả lại quần áo cho người ta như vậy, thì bà

cảm thấy cực kỳ khó xử.

Lục Tịnh An cắn môi dưới, lúc này cô chỉ cảm thấy bức bối, nóng

nảy, muốn trút hết ra nhưng lại không biết phải trút ra như nào mới tốt.

Vì vậy, cô bèn chĩa hỏa lực vào Phỉ Minh Sâm, cô nghiêng đầu nhìn

cậu chằm chằm nói, "Không cần cậu giả vờ tốt bụng!"

Nói xong, cô xoay người chạy thình thịch lên lầu, sau đó từ tầng hai

truyền tới đóng cửa rầm một tiếng, rõ ràng cô đã chạy vào phòng.

Lục Tuyết Cầm lúng túng, cất tiếng chê cười, "Minh Sâm đừng

trách nhé, mỗi lần cơ thể An An khó chịu là con bé lại cáu kỉnh, hơi tí
là bùng nổ, cháu nhất định đừng để bụng nhé."

Phỉ Minh Sâm gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng mà rõ ràng sau khi bước

vào cửa cậu đã làm gì chọc cô đâu, chẳng hiểu nguyên nhân cô nổi
giận là gì nữa.

"Vâng, cháu hiểu." Cậu khẽ mỉm cười, tao nhã lễ độ nói, "Không

còn sớm nữa, vậy cháu về trước, mai cháu lại qua thăm cô ấy."

"Được được, đi thong thả nhé."
Lục Tuyết Cầm tiễn Phỉ Minh Sâm ra khỏi nhà rồi mới thở phào.
Bà xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị xào nấu vài món ăn, đã

lâu bà không ăn cơm cùng con gái rồi, hôm nay hiếm khi được về
sớm, bà muốn nấu cho con gái một bữa thật ngon.

Khi vào trong bếp, bà cảm thấy kỳ lạ khi vẫn còn thừa nước gừng.
An An đã bao giờ xuống bếp đâu, vậy nước gừng đường đỏ này là

do ai nấu?

Lục Tuyết Cầm nhìn về phía căn phòng sáng trưng của nhà họ Phỉ

qua cửa sổ nhà bếp, đột nhiên bà cảm thấy hình như đã hiểu ra được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.