Lục Tịnh An nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười kia một giây, ý
định lên sân thượng hoàn toàn bay biến.
Cô liếc mắt, rồi nhét tờ giấy vào trong túi, đi tới phòng thi.
Giám thị coi thi vẫn chưa tới, học sinh còn đang đứng ở bên ngoài
chờ, có nam sinh nữ sinh nhận ra Lục Tịnh An, tất cả tụm năm tụm ba
ở góc phòng xì xào bàn tán.
Lục Tịnh An coi như không nghe thấy, cô ngáp một cái, rảnh rỗi tựa
vào lan can.
Cô buồn chán đứng đó, chợt cô hơi ngẩn người khi trông thấy một
bóng dáng, sau đó tự dưng trong lòng nảy sinh cảm giác bực dọc khó
tả.
Rõ ràng cô chỉ mới dọn nhà được vài ngày, đáng ra cậu ta không thể
nào để lại ấn tượng gì với cô, nhưng hai hôm nay liên tục đụng mặt, ở
trong lớp thì bỏ đi, vậy mà không hiểu sao ngay cả ở chỗ khác vẫn có
thể trông thấy cái tên này.
Phỉ Minh Sâm đứng ở đầu kia của hành lang, cậu cũng đã trông
thấy cô.
Thật ra khó mà không chú ý tới, hành lang đầy ắp người, chỉ có vị
trí xung quanh cô là trống vắng.
Dường như mọi người đều tự giác né tránh Lục Tịnh An, giữa
khung cảnh không ăn khớp này, cô vẫn bình chân như vại.
Cậu biết, cậu và Lục Tịnh An cùng phòng thi, nhưng chỉ là cậu
không ngờ cô sẽ tới.
Khi nhìn vào đôi mắt cô, cậu lại nhớ về hình ảnh nhìn thấy được
qua khung cửa sổ hôm ấy, lỗ tai cậu ửng đỏ, mất tự nhiên quay sang
giả bộ nói chuyện với bạn học đứng cạnh.
Lục Tịnh An bĩu môi, cô cùng cúi đầu, không quan tâm tới cậu nữa.
Một lát sau, cuối cùng giám thị coi thi cũng khoan thai đi tới, học
sinh bắt đầu xếp hàng kiểm tra, lục tục tiến vào phòng thi.