ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 389

“Ừm, nhanh thôi.”
Cuối cùng đã đuổi được em gái đi, nhìn cô bé đi ra sân, Phỉ Minh

Sâm mới đi tới trước cửa toilet, giơ tay lên gõ một cái.

“Ra đi.”
Không bao lâu, liền thấy cửa nặng nề mở ra một xíu, cô gái với

gương mặt dính nước, tóc mai cũng ươn ướt xuất hiện trước mặt cậu.

Lục Tịnh An mở cửa, nhìn thấy thiếu niên tựa vào bên cửa, cô mím

mím môi, đi đến phòng khách nhìn một chút.

“Đã đi rồi.” Phỉ Minh Sâm cười với cô.
Cô gái trợn mắt nhìn cậu, lập tức mở cửa đi ra ngoài, Phỉ Minh Sâm

vội kéo cô lại, “Máy sấy tóc trong phòng tắm à? Tôi giúp cậu sấy tóc.”

Lục Tịnh An sờ sờ tóc mái ẩm ướt, do dự một chút, hay là đứng ở

đây.

Cô nhìn thiếu niên cắm chuôi điện, mở công tắc, nghe máy sấy tóc

thổi vù vù, cô đưa tay muốn đoạt lại.

“Để tôi làm được rồi.” Cô nói.
“Đừng động, một lúc là xong.” Phỉ Minh Sâm giơ cao lên, không để

cho cô cướp lấy, nhìn cô an phận lại, mới hướng về tóc mái của cô,
chậm rãi thổi lên đó.

Hai người dựa vào nhau rất gần, Lục Tịnh An vừa ngẩng lên, là có

thể nhìn thấy cằm cậu, còn có cục xương nhô ra ở cổ họng, cả hơi thở
ấm áp chỉ có duy nhất trên người cậu.

Không biết có phải bởi vì hơi nóng từ máy sấy hay không, mà cô

cảm giác được nhiệt độ trên mặt thật vất vả mới hạ xuống được, giờ
lại bắt đầu tăng lên.

Tóc mai thoáng chốc khô rồi, Phỉ Minh Sâm rũ mi, nhìn dáng vẻ

ngoan ngoãn của cô gái, khóe miệng khẽ cong lên, lại không nhịn
được cúi đầu xuống, thừa dịp cô đang ngẩn người nhẹ nhàng mổ một
cái xuống đôi môi hồng phấn của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.