ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 405

“Đây là nguyên nhân tối qua em tức giận?” Phỉ Minh Sâm nhíu

mày.

“Tôi không tức giận.” Lục Tịnh An liếc mắt nhìn cậu ấy.
Phỉ Minh Sâm nghĩ nghĩ, nói: “Vậy chính là đố kị sao?”
Lục Tịnh An không nói gì thêm, giống như là chấp nhận.
Phỉ Minh Sâm không khỏi bật cười, ngược lại cậu có thể hiểu được

lòng cô, dù sao từ nhỏ chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau,
đừng nhìn cô vẫn luôn bảo vệ Lục Tuyết Cầm, nhưng đó không phải là
một loại ỷ lại đâu?

Cậu bỗng hiểu được, có lẽ ngay từ đầu cô đúng là có địch ý với cậu,

có một phần bởi vì dì Lục yêu thích cậu?

Phỉ Minh Sâm cảm giác mình đã đoán đúng chân tướng, cũng cảm

thấy lại càng bất đắc dĩ.

Trong lòng cậu đang phân tích, Lục Tịnh An lại đang nhìn trộm cậu.

Ánh mắt dừng lại trên đôi môi cậu, nghĩ đến nụ hôn ngày hôm qua, cô
vội vã ném tầm mắt sang nơi khác, trên mặt có chút nóng lên.

Mà Phỉ Minh Sâm nhìn đến hai rặng mây đỏ trên má cô, lại lần nữa

nhớ lại tất cả hoang đường trong giấc mơ tối qua.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, không được tự nhiên nhìn về nơi

khác, nói thầm khẩu quyết phi lễ chớ nhìn.

Hai người không nói gì thêm, một đường trầm mặc, lúc gần đến

cổng trường, Lục Tịnh An bỗng nhiên thả chậm tốc độ lại.

“Sao vậy?” Nhận thấy khác thường, Phỉ Minh Sâm quay đầu nhìn

cô.

“Cậu đi trước đi.” Lục Tịnh An không dám nhìn cậu ấy, “Bị người

khác được không tốt.”

Dù sao đoạn đường tiếp theo cô vẫn nhớ, kế tiếp không cần cậu ấy

dẫn đường cũng biết nên đi thế nào.

Phỉ Minh Sâm không miễn cưỡng, bởi vì cô nói không sai.
“Vậy anh đi trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.