"Dì Lục, mẹ con bảo đưa qua cho dì ạ."
Phỉ Minh Sâm nhẹ nhàng chuyển đề tài, mỉm cười giơ giỏ trúc đưa
cho Lục Tuyết Cầm, "Cảm ơn bánh ngọt của dì, Triêu Dương và Tân
Nguyệt thích lắm ạ."
Hóa ra không phải tới tìm An An chơi à...
Lục Tuyết Cầm hơi thất vọng, nhưng bà lập tức nở nụ cười ngay sau
đó, "Thật không? Hai đứa thích là tốt rồi, lần sau dì lại làm thêm, thỉnh
thoảng thay đổi khẩu vị!"
So với món quà đáp lễ, sự khẳng định về tay nghề nấu nướng lại
khiến bà vui hơn hẳn.
"Vậy cám ơn dì." Phỉ Minh Sâm duy trì nụ cười lễ phép, "Con về
trước nhé, chúc dì cuối tuần vui vẻ."
Phỉ Minh Sâm chào rồi rời đi, trước khi ra về, cậu liếc mắt nhìn Lục
Tịnh An, còn Lục Tịnh An thì trừng mắt nhìn cậu, cậu nhún vai, nhẹ
nhàng khoan thai cất bước.
Nhìn theo bóng lưng của cậu, nụ cười trên gương mặt Lục Tuyết
Cầm càng tỏa sáng.
Bà vỗ nhẹ lên cánh tay con gái, "An An con xem, thằng bé khá quá,
đẹp trai lại lễ độ, lại còn học cùng trường với con..."
Lục Tịnh An cạn lời, nếu không phải mẹ giữ lại, thì cô đã sớm cho
tên kia một đấm rồi.
Trong đầu cô tái hiện lại khung cảnh gặp phải cậu ta ở bãi đất trống
trong công viên hôm đó, cô cáu kỉnh lắc đầu, nhấc chân đi ra ngoài.
Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui
lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
"An An, con đi đâu thế?"
"Đi thăm ngoại."
Lục Tuyết Cầm không nói gì, bà đứng tại chỗ nhìn theo con gái, nụ
cười ảm đạm hẳn xuống. Một hồi lâu sau, bà thở dài nặng nề, xoay
người bước vào nhà.