Cậu xách chiếc giỏ trúc từ tốn đi vào.
Vừa thò tay định nhấn chuông thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô
gái mặc quần áo thể thao đi thẳng ra ngoài.
Lục Tịnh An không kịp đề phòng, sợ hết hồn đứng ngây ra đó.
May mà cô phản ứng nhanh lùi kịp về sau một bước, cho nên hai
người không bị đụng vào nhau.
Lục Tịnh An ngẩng đầu, nhận ra người tới là ai, sắc mặt cô lập tức
sầm xuống, "Cậu đứng thừ người trước cửa nhà tôi làm gì đấy?"
Chẳng vì lý do gì cả chỉ bởi Lục Tịnh An cứ nhìn thấy Phỉ Minh
Sâm là thấy phiền, dạo này cô cứ đụng phải cậu ta hoài, nhiều tới nỗi
cô không hòa nhã nổi với cậu ta nữa.
Phỉ Minh Sâm đúng là vô tội, đang định mở miệng thì có người
trong nhà đã nói trước.
"An An, sao con nói chuyện với khách thế hả?" Hóa ra là Lục Tuyết
Cầm nghe được vội chạy ra.
Thấy Phỉ Minh Sâm, gương mặt bà rạng rỡ hẳn, "Con là Minh Sâm
nhà Tố Vân bên cạnh đúng không? Tính tình An An nóng nảy chứ
không có ác ý gì đâu, con đừng ngạc nhiên quá nhé!"
Lâm Tố Vân chính là bà Phỉ, bà Lục Tuyết Cầm mới quen đã thấy
thân thiết, bây giờ hai người đã trở thành bạn tốt của nhau.
"Mẹ!" Lục Tịnh An cực kỳ bất mãn.
Lục Tuyết Cầm kéo vội con gái lại, sợ con bé làm ra điều gì đó quá
trớn, "Minh Sâm tới có việc gì không? Hay là con tới tìm An An
chơi?"
Phỉ Minh Sâm liếc mắt nhìn Lục Tịnh An, hơi cao giọng, "An An?"
"An An là tên để cậu gọi đấy à!" Thấy Phỉ Minh Sâm dám kêu tên
nhũ danh của mình, Lục Tịnh An trừng mắt lườm cậu, tựa như muốn
đánh người vậy. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc -
Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
Lục Tuyết Cầm hấp tấp kéo con gái, "An An, đừng dữ dằn thế...."