"Hóa ra chị gái xinh đẹp tên là Lục Tịnh An sao? Tên dễ nghe quá!"
Đôi mắt của Mục Minh trong trẻo như pha lê, vừa ngạc nhiên vừa
sùng bái, "Vâng, chị An không chỉ cứu em mà từ sau hôm đó bọn Liên
Vũ không dám bắt nạt em nữa, bởi vì chị An nói, em là người được
chị ấy bảo vệ."
Tuy sự thật và những gì cậu từng thấy không ăn khớp là mấy, nhưng
Phỉ Minh Sâm không hề bất ngờ, cậu nhìn thoáng qua căn nhà họ Lục,
khóe miệng dần nhếch lên.
Chỉ là khi nhìn Mục Minh, nụ cười bên môi cậu thoáng thu lại.
Cậu nhóc năm nay vừa mới lên lớp 7, trên gương mặt hiện rõ sự
cuồng nhiệt và sùng bái. Phỉ Minh Sâm hơi chớp mắt, trong lòng cảm
thấy bùng lên nỗi khó chịu khó hiểu.
"Quả thật cô ấy ở đây." Cậu mở miệng nói, "Em muốn cảm ơn cô
ấy?"
"Vâng, đúng vậy ạ."
Mục Minh ra sức gật đầu, sau đó ngại ngùng nói tiếp, "Thật ra em
đã tới mấy lần rồi, nhưng mà....mà ngại không dám gõ cửa....em sợ chị
ấy không nhớ ra em."
Phỉ Minh Sâm giả vờ đắn đo, sau đó tốt bụng cất lời, "Anh là bạn
học của cô ấy, thế này đi, mai anh sẽ hỏi giúp xem cô ấy có muốn gặp
em không nhé?"
"Thế có được không ạ?!" Ánh mắt Mục Minh sáng lên, "Cảm ơn
anh Sâm!"
"Ừ, không cần khách sáo." Phỉ Minh Sâm thản nhiên gật đầu.
Mục Minh không ở lại đợi nữa, cậu cảm ơn rồi tung tăng vui vẻ
chạy xa.
Phỉ Minh Sâm nhún vai, nhìn theo bóng lưng cậu nhóc biến mất nơi
góc đường, sau đó bước tới cánh cửa nhà họ Lục.
Cánh cửa nhà họ Lục rộng mở, trong sân chưa được tu sửa nên còn
có vẻ hoang vắng.