ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 44

Nhắc tới hàng xóm mới, bà Phỉ lại cười, "Nghe nói con gái của cô

ấy cũng học ở trường Trung học Số 1, không biết con có gặp qua con
bé chưa, bây giờ nhân cơ hội này sang làm quen chút đi."

Phỉ Minh Sâm gật đầu đồng ý, sau đó cậu xách chiếc giỏ trúc ra

khỏi nhà.

Đang định đi về phía nhà họ Lục thì chợt từ trong bụi cây có một

bóng người rón ra rón rén vọt thẳng về phía cậu. Truyện được edit
tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy
mang đi nơi khác. Cám ơn.

Cậu nhạy bén nghiêng người khiến kẻ kia bổ nhào vào khoảng

không. Rồi cậu đưa tay kéo lại, mạnh mẽ kẹp lấy cánh tay của kẻ đó.

"Đau đau...anh Minh Sâm, là em là em!"
Phỉ Minh Sâm nhìn chăm chú một lúc mới phát hiện hóa ra là Mục

Minh ở phố bên cạnh, chính là cậu nhóc bị đánh tại bãi đất trống trong
công viên ngày đó.

"Em lén lút định làm gì đấy?" Phỉ Minh Sâm buông cậu nhóc ra hỏi.
Mục Minh xoa cánh tay, thấy cậu hỏi vậy bèn vội vàng bước tới, chỉ

vào căn nhà bên cạnh nhà họ Phỉ, nịnh nọt hỏi, "Anh Minh Sâm, chị
gái xinh đẹp hôm đó có phải là hàng xóm nhà anh không?"

Sợ Phỉ Minh Sâm không nhớ ra, cậu nhóc lập tức bổ sung, "Chính

là người gặp ở bãi đất trống ấy anh, hình như tên cái gì An thì phải?"

Thấy Mục Minh gọi Lục Tịnh An thân mật như vậy, Phỉ Minh Sâm

khẽ mím môi, nhướng mày hỏi, "Em hỏi chuyện này làm gì? Có vẻ
vẫn thấy chưa bị đánh đủ thảm phải không?”

Nhớ tới ngày hôm đó, Mục Minh nhe răng, rõ ràng vẫn chưa quên

nỗi đau cũ.

Nhưng cậu nhóc khoát tay, thẹn thùng nói, "Thì bởi em bị đánh

thảm quá cho nên càng muốn tới cảm ơn chị An, nếu không phải chị
ấy cứu, có lẽ em đã bị đám Liên Vũ đánh chết rồi."

Phỉ Minh Sâm ngẩn người, "Ý em là Lục Tịnh An đã cứu em?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.