ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 59

cậu có chút lo âu.

Điền Minh nhìn cậu, thần sắc hết sức thành khẩn, “Thật ra bạn Lục

là cô bé rất tốt, mọi người dường như đã hiểu lầm bạn ấy rồi.”

Thay vì nhận lời, Phỉ Minh Sâm lại hỏi, “Cô, chẳng lẽ cô thật sự

cho rằng Lục Tịnh An sẽ nghe lời em à?”

Điền Minh dừng một chút rồi gật đầu, “Nếu được, hy vọng em có

thể thử xem sao, chỉ cần khiến cho cô bé lên lớp nhiều hơn là được.”

Thấy cô giáo kiên trì như vậy, Phỉ Minh Sâm nhún vai một cái, từ

chối cho ý kiến: “Nếu như em có thời gian.”

“Vậy thì nhờ em!” Điền Minh nhoẻn miệng cười, đột nhiên lén

chớp mắt với cậu, gọi, “A Sâm.”

Nghe cô giáo kêu nhũ danh của mình, Phỉ Minh Sâm sờ mũi, thấp

giọng nói: “Mẹ em nhờ em chuyển lời, cám ơn con cua của dượng.”

“Ừm, mọi người thích là được, cô sẽ chuyển lời cho ông ấy.” Điền

Minh khẽ mỉm cười, “Đến giờ học rồi, em mau trở về đi thôi, đúng
rồi, lần này thi không tệ nha, tiếp tục cố gắng lên.”

Phỉ Minh Sâm gật đầu một cái, cũng không hỏi cụ thể thành tích,

chỉ nói: “Vậy em đi trước.”

“Ừ ừ, mau đi học đi!”
Phỉ Minh Sâm liền xoay người, đi ra khỏi phòng làm việc.
Bên cạnh bàn làm việc của chủ nhiệm lớp 10/1, các học sinh đang

vây quanh hỏi một vấn đề, lúc Phỉ Minh Sâm đến gần, bỗng nhiên có
một nam sinh ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, ánh mắt rực cháy.

Gần như vậy, Phỉ Minh Sâm đương nhiên cũng chú ý tới.
Cậu ngẩng đầu nhìn nam sinh kia một cái, gật đầu một cái về hướng

cậu ta, sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua cậu ta sau đó đi thẳng
ra khỏi phòng làm việc.

Nhìn cậu ra khỏi phòng làm việc cũng không quay đầu lại, sắc mặt

Lâm Diệu Dương càng lúc càng khó coi, hôm thứ bảy ở trường thi cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.