ANDERS SÁT THỦ CÙNG BÈ LŨ - Trang 57

CHƯƠNG 11

Vốn không có nhu cầu chia sẻ với bất kỳ ai chi tiết cuộc đời mình,

Johanna Kjellander bảo Anders Sát Thủ mới là người tìm đến nằn nì nghe
cô kể chuyện, nên hắn phải biết cách cư xử cho phải phép. Tóm lại là hắn
không nên mở miệng bép xép tiếng nào trước khi cô nói xong. Anders Sát
Thủ không phải loại người bảo gì nghe nấy. Nhưng bữa nay hắn đặc biệt dễ
tính vì nữ mục sư đã kịp mở chai bia đưa hắn trước khi ra điều kiện.

“Cám ơn hén,” hắn nói.
“Tôi kêu ông im lặng rồi mà.” Ngoại trừ thể xác, Johanna bị lạm dụng đủ

kiểu từ hồi còn rất nhỏ. Cô cân nặng tầm ba ký ba khi cha đụng vào cô lần
duy nhất trong đời. Ông nâng cô lên cao, xiết cô khá chặt, kéo cô lại gần
ông: “Mày làm cái quái gì ở đây? Tao không muốn nhìn thấy mặt mày. Có
nghe không hả? Tao không muốn có mày trên đời.”

“Ông làm sao vậy, Gustav?” Người mẹ kiệt sức của Johanna lên tiếng.
“Tôi là người duy nhất ở đây có quyền quyết định mọi thứ, bà có nghe

không? Đừng có xoen xoét miệng,” Gustav Kjellander trả lời vợ, đưa đứa
bé lại cho bà. Người vợ im lặng cam chịu. Trong mười sáu năm sau, bà
chưa từng một lần trái lời ông. Khi chịu không nổi nữa, bà trầm mình
xuống biển. Gustav giận điên người khi thi thể người vợ mất tích trôi dạt
vào bãi biển hai ngày sau đó. Ông không phải là người bạo lực, nhưng sắc
mặt đáng sợ báo rằng ông sẽ giết bà thêm vài lần nữa nếu bà còn chưa chết.

“Đến giờ tui phải vô nhà xí rồi đó,” Anders Sát Thủ ngắt lời. “Chuyện

còn dài không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.