cũng ngu xuẩn. Cũng bởi vì ngươi ngu xuẩn, cha ngươi mới vẫn chưa tỉnh
lại.”
Trong mắt Tiểu Thất tóe lửa, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi nói lại lần
nữa xem.”
“Ta cứ nói cha ngươi vẫn chưa tỉnh lại, vậy thì thế nào? Cha ngươi
chính là đồ không có tiền đồ, cho nên mới phải đi làm tiên sinh cho người
ta, hiện thời vẫn chưa tỉnh lại cũng là đáng đời, đáng đời, đáng đời!” Trịnh
Tĩnh Xu dương dương đắc ý, nàng ta cười lạnh: “Tam phòng các ngươi là
đồ đáng ghét, cha ngươi không có tiền đồ, mẹ ngươi là hồ ly tinh, ngươi là
tiểu tiện nhân, các ngươi không phải là thứ tốt!”
“Pằng!” Tiểu Thất một bạt tai đánh tới.
Tĩnh Xu không nghĩ tới Tiểu Thất sẽ động thủ, bị đánh một bạt tai,
nàng ta bị chọc giận, tức giận xông tới: “Ta đánh chết ngươi tiện nha đầu
này.”
Tĩnh Xu và nha hoàn bên cạnh cùng nhau xông tới, bốn người trong
lúc nhất thời đánh nhau thành một đoàn.
Tiểu Thất động thủ trước, nàng cũng không muốn làm to chuyện, bởi
vậy chỉ là né tránh, cũng không thật sự động thủ, nhưng Tĩnh Xu không
nghĩ như vậy, Tiểu Thất càng né tránh, nàng ta càng ương ngạnh muốn
đánh người, hơn nữa nàng ta cũng có ý, chỉ nhẫn tâm đánh vào mặt Tiểu
Thất.
Tiểu Thất phát giác ý đồ của nàng ta, né tránh càng thêm lợi hại, thiếu
niên ngồi chồm hổm ở trên tường mắt thấy tay Tĩnh Xu sắp đánh vào mặt
Tiểu Thất, ném ra cục đá đánh trúng đầu gối Tĩnh Xu.
Tĩnh Xu ngã xuống đất, cũng vừa lúc đó, hộ viện nghe được động
tĩnh, lao đến. . .