Tiểu Thất đuối lý, nói chuyện bồi tiếp cẩn thận, nhưng Trịnh Tĩnh Xu
không muốn như vậy, nhìn Tiểu Thất như vậy, nàng ta càng thêm tức giận,
hừ lạnh một tiếng, Tĩnh Xu nói: “Ngươi làm bộ làm tịch cái gì, người nào
không biết ngươi là ai. Trịnh Tiểu Thất, ta cũng biết là sau lưng ngươi sẽ
không nói ta hảo, nếu không phải như vậy, nha hoàn của ngươi làm sao sẽ
nói thế.”
Tiểu Thất cúi thấp đầu, ”Lục tỷ, thật sự thực xin lỗi.” Nàng cũng biết
nói những thứ khác không hữu dụng, chỉ có thể không ngừng xin lỗi,
chuyện này đều là các nàng không đúng.
Đột nhiên, Trịnh Tĩnh Xu nở nụ cười khó hiểu, nàng mang theo nụ
cười quỷ dị, nói: “Chó của ngươi đâu, thường ngày ngươi không phải là
mang theo chó của ngươi tới sao? Chó của ngươi tên gì? Đại Bạch đúng
không? Ngươi vì sao không mang theo nó đã tới đây?”
Tiểu Thất cắn môi, Đại Bạch là lễ vật cha nàng tặng năm nàng bảy
tuổi, nhiều năm như vậy, nó từ Tiểu bạch biến thành Đại Bạch, vẫn luôn
làm bạn ở bên người nàng, đúng là không thấy Đại Bạch. Bảy ngày trước,
Đại Bạch bị mất tích, các nàng đã từng tìm khắp Trịnh phủ, nhưng lại
không có một tia manh mối.
Tiểu Thất trịnh trọng: “Đa tạ Lục tỷ quan tâm, ta sẽ tìm được nó.”
Trịnh Tĩnh Xu cười sáng lạn: “Phải không? Ha ha, ta xem a, nó rõ
ràng là con chó ngốc, tự mình chạy loạn, bị người bắt đi đi? Ừ, nói không
chừng là bị người làm thành bánh bao thịt chó rồi!”
Tiểu Thất lập tức ngẩng đầu, nàng bình tĩnh tâm tình của mình: “Lục
tỷ cần gì nói như vậy, Đại Bạch sẽ không có chuyện gì, ta sẽ tìm được nó.
Tỷ tỷ đừng nói như vậy.”
Trịnh Tĩnh Xu ác ý: “Ta cứ muốn nói như vậy, thì thế nào đây, chỉ có
ngươi mới có thể coi một con chó ngốc thành bảo vật. Người ngu xuẩn, chó