Tâm tình lão phu nhân không tệ, bà mím môi, khoát tay với hai vị cô
nương.
“Kỳ thật, lão thân chỉ hù dọa các ngươi, cô nương yểu điệu, thực đánh,
thương thân các ngươi, đau lòng ta người làm tổ mẫu này.”
Tĩnh Xu muốn mở miệng cãi lại, rõ ràng phải bị đánh không có nàng
ta. Nhưng chưa kịp nói đã bị Vương thị trừng trở về.
“Tiểu Thất, ta với mẫu thân ngươi thương lượng qua. Phụ thân ngươi
cả ngày hôn mê, cũng không thấy chuyển biến, mặc dù Trung Dũng vương
gia thỉnh Tiết thần y chữa trị, nhưng chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào
một người này. Ngươi làm nữ nhi, cũng nên vì phụ thân ngươi làm chút gì
đó, như thế cũng tốt hơn ngươi mỗi ngày cùng Lục tỷ nhi hồ nháo.” Ngừng
một chút, lão phu nhân quan sát thần sắc Tiểu Thất, thấy nàng cực kỳ
nghiêm túc, tiếp tục nói: “Ngươi đi An Hoa Tự ở ngoại ô vì phụ thân ngươi
cầu phúc đi! An Hoa Tự là am ni cô nổi danh trong kinh, Quan Âm nương
nương ở đó linh nghiệm nhất, ngươi đi vì phụ thân ngươi cầu phúc một
tháng, coi như là vì bệnh của phụ thân ngươi tận một phần tâm.”
Tiểu Thất dập đầu xác nhận.
“An Hoa Tự là nơi nương nương xuất gia, ngươi đi nơi đó, phải cẩn
thận an phận, chớ đừng như trong phủ. Nếu như ngươi hồ nháo quấy nhiễu
nương nương, như vậy Trịnh gia chúng ta, sẽ không nhận ngươi người nữ
nhi này.” Trong giọng nói của Trịnh lão phu nhân chứa hàn băng.
Tiểu Thất nghe được, nàng nghiêm túc cẩn thận, “Ta biết rồi. Tổ mẫu
yên tâm, ta sẽ hảo hảo cầu phúc cho phụ thân, cha ta nhất định sẽ tỉnh lại.”
Trịnh lão phu nhân gật đầu, “Được rồi, sáng sớm đã bị các ngươi quấy
nhiễu, ta lại có chút đau đầu, đều trở về đi, ta cũng nghỉ ngơi một chút. Vợ
lão Tam, ngươi an bài Tiểu Thất ngày mai xuất phát.”