vậy, thậm chí nói đến cả hài tử bên này, hôm nay Tĩnh Xu nói như vậy,
ngày khác có phải người ngoài cũng sẽ nói như vậy hay không?
Lâm thị trước sau như một đều là sắc mặt ôn ôn nhu nhu, hôm nay đột
nhiên liền tối mặt. Trong lòng Tĩnh Xu là có chút sợ, nhưng là nàng ta nghĩ
đến vị tam thẩm trong ngoài bất nhất này, thì lại không khách khí hẳn:
“Ngươi không cần đổ vấy cho người khác, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi.
Mẹ ta thâm minh đại nghĩa không nói không có nghĩa là trong lòng bà
không oán. Nhiều năm như vậy, ta thấy bà khóc rất nhiều, ngươi chính là
con hồ ly tinh, ngươi là hồ ly tinh lớn, mà con gái của ngươi là hồ ly tinh
nhỏ.” Tĩnh Xu khí thế hung hăng mắng chửi.
Chẳng biết lúc nào Hoa nhỏ cũng bị đánh thức, nó gắt gao nhìn chằm
chằm Tĩnh Xu, nhe răng “Ẳng ư ~ “
Tĩnh Xu nghe được tiếng vang, thấy con chó nhỏ, ghét bỏ nói: “Cả
ngày chỉ biết nuôi chó, trịnh Tiểu Thất, ngươi nuôi chó cũng như nuôi
người luôn làm cho người ta chán ghét. Ta cho ngươi biết, ta chính là cố ý
đánh chết Đại Bạch, ai bảo nó là chó của ngươi, chó của ngươi là đồ đáng
ghét...”
Lâm thị bó tay, cô nương này đã không còn tiền đồ gì nữa. Cô nương
nhà tốt, làm sao sẽ có cái dạng này.
“Người đâu, trói Lục tiểu thư lại cho ta đưa đến lão phu nhân, để nàng
ta chính mình nói lại một lần, ta thật muốn nhìn một chút, lão phu nhân nên
là xử trí như thế nào.”
“Ngươi dám. Ta cho ngươi biết Lâm thị, cái nhà này còn không phải là
ngươi làm chủ.” Tĩnh Xu trừng mắt.
Lâm thị cười lạnh: “Càng không phải là ngươi.”