Tĩnh Xu hếch cằm cười lạnh: “Chẳng lẽ ta nói sai hay sao? Đừng cho
là ta cái gì cũng không biết, mẹ ngươi vốn chính là phải gả cho cha ta, cha
ta không cần, bà ấy mới gả cho cha ngươi. Biết rất rõ ràng cha ta chướng
mắt mình, còn trông mong gả tới đây, không phải là ngấp nghé cha ta là cái
gì! Mẹ ta kể một chút cũng không sai, hai người các ngươi chính là hai con
hồ ly tinh, không biết xấu hổ!” Tĩnh Xu vạch mặt nói chuyện.
Tiểu Thất không thể tin nhìn Tĩnh Xu, không thể tưởng được nàng ta
thế nhưng nói ra lời như vậy.
“Cha ta cùng mẹ ta cầm sắt hòa minh, nếu như ngươi lại nói, ngươi có
tin ta vả nát miệng ngươi hay không!” Tiểu Thất tức đến khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ bừng.
“Ta cứ nói, ngươi cũng vậy, ngươi chính là không biết xấu hổ, đừng
tưởng rằng ngươi có thể quyến rũ được Trung Dũng vương phủ tiểu thế tử
có thể một bước lên mây, hắn mới không xem trọng ngươi! Ngươi cho rằng
cầm cái đồ chơi làm bằng đường đi khoe khoang, ta liền sẽ cảm thấy cô
đơn sao! Ta cho ngươi biết, ta Trịnh Tĩnh Xu không chiếm được, ngươi
cũng đừng mơ tưởng có thể có được.” Tĩnh Xu gắt gao nhìn chằm chằm
Tiểu Thất, “Ta muốn nói chuyện xấu của mẫu thân ngươi ra ngoài, ta cũng
muốn đem chuyện ngươi cùng tiểu thế tử lén lút có lui tới nói ra, ta xem
ngươi làm sao còn đắc ý. Ngươi đừng tưởng rằng giả vờ đơn thuần ngu
ngốc có thể lừa gạt được nam nhân. Ta sẽ để cho các ngươi biết rõ sự lợi
hại của ta, ta sẽ!... A!”
Tiểu Thất không chút lựa chọn đánh hướng về phía Tĩnh Xu, Tĩnh Xu
kinh kêu một tiếng tránh ra: “Như thế nào, ngươi thẹn quá hoá giận, ta cho
ngươi biết. Ta sẽ làm cho mẹ con hai người xấu mặt.”
“Đủ rồi!”